Snack's 1967
Chồng Ngốc Của Tôi

Chồng Ngốc Của Tôi

Tác giả: Tàng Tĩnh Nhi (藏静儿)

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323064

Bình chọn: 7.5.00/10/306 lượt.

bọn họ đẩy cửa vào đã thức dậy nhưng vẫn lựa chọn thời cơ thích hợp để tỉnh dậy.“Làm sao…” cô chầm chậm mở mắt ra, lúc nhìn thấy người đàn ông đang nằm phía dưới mình liền tỏ vẻ kinh ngạc, vội kéo chăn quấn quanh người rồi nhảy xuống giường. Lúc nhìn thấy hai người đứng bên cạnh cửa, nước mắt đã nhanh chóng đong đầy trong mắt.trên giường, người đàn ông khỏa thân vẫn ngủ say như cũ, một chút dấu hiệu tỉnh lại cũng chẳng có.một màn kịch tính cứ diễn ra như thế, mà màn đặc sắc hơn vẫn còn ở phía sau.Chỉ thấy Tiểu Mộng mặt đầy lệ chạy đến trước mặt Kiều Nhung Ngọc, quỳ xuống rồi liều mạng dập đầu, miệng vẫn không quên ra sức giải thích.“cô chủ, rất xin lỗi, rất xin lỗi…Là…Là cậu chủ cứng rắn lôi kéo tôi không buông…Tôi từ chối nhưng cậu chủ vẫn chẳng buông tha…Cậu chủ…” cô nghẹn ngào giải thích, đem toàn bộ trách nhiệm đổ hết lên đầu người đàn ông vẫn đang say ngủ kia.Sắc mặt Kiều Nhung Ngọc trắng bệch, nhìn chằm chằm cô gái đang quỳ trước mặt mình, nhìn hành động của cô ta, nghe cô ta giải thích. Sau đó lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông nằm trên giường rồi đau khổ nhắm mắt lại.cô chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy, không phải cô đã sớm biết tâm tư của Tiểu Mộng rồi sao, vì sao vẫn để Vũ Vũ một mình như thế…Bạch Dật Phong nhìn dáng vẻ đau khổ của cô, lửa giận trong lòng lại càng tăng cao, anh vội bước đến bên giường vươn tay kéo người đàn ông kia dậy.Anh hoàn toàn không tin lời nói của cô gái không biết xấu hổ kia nhưng vấn đề hiện tại không nằm ở chỗ đó mà là em trai, vì cái gì lại để cho cô ta nằm trên giường mình, thậm chí còn ngủ trước ngực mình nữa.Dưới động tác thô bạo của anh, rốt cuộc Phong Vũ Vọng cũng mở mắt ra. Đưa tay dụi mắt, lúc liếc thấy Kiều Nhung Ngọc đang đứng bên cạnh cửa, anh lập tức mở to mắt, vội vàng thoát khỏi tay của Bạch Dật Phong rồi vui sướng chạy đến bên cô.“Nhung Nhung, em đã về rồi, đúng là anh vừa tỉnh dậy là em đã trở về rồi.” An hoàn toàn không để ý tới mình vẫn còn khỏa thân cùng với những người khác trong phòng.Bạch Dật Phong cầm lấy quần áo được gấp gọn gàng ở trên giường, ném tới trên đầu anh.“Em mặc quần áo vào trước đã.”“A.”Cầm lấy quần áo, anh mới phát hiện mình hoàn toàn không mặc gì, anh nhớ là mình đâu có cởi sạch như vậy đâu. Tuy hơi khó hiểu nhưng anh cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ cầm lấy quần áo rồi mặc vào.Lúc này, anh mới chú ý đến người đang quỳ gối khóc đến thê thảm trên mặt đất. Anh khó hiểu nhìn về phía Kiều Nhung Ngọc: “Nhung Nhung, đây là…”Kỳ lạ thật, sao lại có một người khóc đến thương tâm như vậy ngã vào trong phòng bọn họ chứ.Má Lỗ cùng đám người hầu trong nhà nghe thấy tiếng khóc liền ồn ào chạy đến.“Tiểu Mộng?”Má Lỗ nhìn thấy người khóc lại chính là cháu gái mình liền ngỡ ngàng gọi. không phải chỉ bảo nó mang sữa lên sao? Sao giờ lại biến thành không mặc quần áo chỉ quấn chăn quanh người ngã vào phòng vợ chồng cậu chủ khóc lóc rồi. Nhìn vẻ mặt khác thường của cô chủ cùng cậu ba, trong lòng bà chợt lo lắng, không phải là Tiểu Mộng đã làm sai chuyện gì chứ?“Bác!” cô vội vàng đứng lên rồi nhào vào trong lòng má Lỗ, trong lúc đó vẫn không quên nhỏ thêm vài giọt nước mắt.“cô chủ, đây là…” Hy vọng không phải như bà nghĩ.không đợi người khác lên tiếng, Tiểu Mộng giành trước kể lể.“Bác nhất định phải làm chủ cho cháu, cậu chủ…Cậu chủ, cậu ấy…” cô cố ý ấp úng nói không rõ ràng khiến cho người khác hiểu lầm.“…Như thế này…Về sau cháu phải sống thế nào đây…” Dứt lời, lại cố tình khóc to hơn.Lời của cô làm cho má Lỗ càng thêm hoảng sợ, đám người hầu đứng bên cạnh cửa cũng bị dọa cho ngây người.Bọn họ đều biết cậu chủ ngốc nghếch nhưng cô Tiểu Mộng này bình thường cũng rất hiểu chuyện nên chắc sẽ không lấy sự trong sạch của bản thân ra nói lung tung đâu, lần này phiền phức to rồi.Đứng ở bên ngoài, đám người hầu cùng má Lỗ đều hướng ánh mắt nhìn về phía Kiều Nhung Ngọc.Kiều Nhung Ngọc chẳng hề để ý đến ánh mắt của mọi người, vẫn cứ nhìn chằm chằm Phong Vũ Vọng.“Nhung Ngọc?” Bạch Dật Phong có chút lo lắng, tình huống hiện giờ vẫn chưa rõ ràng, không biết cô sẽ có phản ứng gì.“Nhung Nhung, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Phong Vũ Vọng mặc quần áo tử tế, đứng ở bên cạnh kéo kéo tay cô, khó hiểu hỏi. Anh hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì nữa.Kiều Nhung Ngọc đương nhiên là tin tưởng Phong Vũ Vọng, nhưng cảnh tượng chấn động lúc nãy vẫn khiến cô kinh hãi và đau lòng. Trong khoảnh khắc đó, cô đã hiểu rõ một chuyện, cô không thể lúc nào cũng ở bên cạnh để bảo vệ anh được.“Mọi người đang ầm ỹ gì vậy?” Phong Long Sinh vừa từ bên ngoài trở về, sau khi vào nhà lại không thấy bất kỳ một người nào, hóa ra là chạy hết đến phòng của con trai mình. Bên trong tiếng xì xào bàn tán của mọi người còn có tiếng khóc của một cô gái nữa.Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía người đến.“Ông chủ!”Má Lỗ đang bận an ủi cháu gái khóc sướt mướt của mình nên chỉ có thể đứng nhìn ông, bà thật không biết nên giải thích sự hỗn loạn này như thế nào nữa.Tiểu Mộng vô cùng nhạy bén, lập tức rời khỏi lòng má Lỗ, vội quỳ xuống rồi ngẩng mặt lên để lộ ra đôi mắt khóc đến sưng đỏ khiến cho mọi