
mới đến không phải chỉ có mỗi cái túi nhỏ hay sao?” Nhìn một túi hành lý cùng một valy lớn trước mặt, má Lỗ khó hiểu nhăn mày, hỏi.“Anh.”Đỗ Vũ chỉ vào một người bảo vệ nói: “Anh cầm cái này.”Lại chỉ vào hành lý trên đất nói: “Mở ra xem thử.”Bảo vệ nhận được lệnh liền mở túi hành lý ra. Đồ vật bên trong khiến cho vẻ mặt tất cả mọi người đều biến sắc.“Đồ phụ nữ xấu xa này, lập mưu hại Vũ Vọng còn chưa đủ lại còn dám vô liêm sỉ trộm đồ nữa!” Nhậm Ngã Hành xông lên túm lấy cổ áo của cô ta, tức giận mắng.Toàn bộ hành lý của cô ta toàn là đồ cổ cùng đồ trang sức quý giá.“Em buông cô ta ra đi.” Mạnh Triết vươn tay giữ lấy tay Ngã Hành, muốn anh buông Tiểu Mộng ra.“Hừ!” Anh dùng sức ném cô ta sang một bên.Tiểu Mộng lập tức ngã xuống đất nhưng không hề rên một tiếng. Chống tay đứng lên, phủi đi bụi đất trên người, cô vẫn quật cường nhìn bọn họ, cũng chưa từng mở miệng.Mạnh Triết nhìn dáng vẻ không biết hối lỗi của cô ta, anh liền lắc lắc túi tài liệu trên tay.“Cô vẫn khăng khăng nói Vũ Vọng đã phát sinh quan hệ với cô sao?”Nhìn túi tài liệu trên tay anh, cô liền biết bọn họ chắc chắn đã tra ra chuyện cô bỏ thuốc với Phong Vũ Vọng, thế nhưng…“Cho dù tôi bỏ thuốc thì anh cũng không có bằng chứng chứng minh tôi không có phát sinh quan hệ với anh ta.” Chỉ cần cô kiên trì nói mình đã lên giường với Phong Vũ Vọng thì bọn họ cũng chẳng thể làm gì được mình.“Từ trước đến giờ, tôi chưa từng biết một người đàn ông ngủ say như lợn chết lại có phản ứng sinh lý đó.” Đỗ Vũ mở miệng châm chọc.“Anh chưa từng biết? Anh từng thử rồi sao?”Không cam lòng châm chọc lại. Nếu chạy trốn thất bại thì cô vẫn tiếp tục kiên trì không thừa nhận, xem bọn họ có thể làm gì.“Cô còn ít tuổi nhưng sao lại chẳng biết xấu hổ như vậy chứ?” Phong Long Sinh nhìn cô, lắc đầu nói.“Ông biết xấu hổ thì ông sẽ không lên giường cùng phụ nữ sao?” Mẹ nó, bọn họ có tư cách gì mà coi thường cô, nếu chẳng phải vì do những tên đàn ông xấu xa này thì cô sẽ trở thành như bây giờ sao? Ông ta nghĩ rằng, cô muốn biến thành như bây giờ sao? Cô là do bọn họ dồn ép, bị những tên đàn ông xấu xa này dồn ép.“Cô…” Phong Long Sinh bị cô ta châm chọc tức đến nỗi không nói nên lời.“Mặc kệ cô có phát sinh quan hệ với Vũ Vọng hay không, chỉ dựa vào chuyện cô bỏ thuốc nó thì tôi đã có thể kiện cô rồi.” Bạch Dật Phong quyết định bắt đầu từ chuyện bỏ thuốc, nếu cô ta kiên trì không thừa nhận thì bọn họ đúng là hết cách với cô ta.Cô chợt cười lạnh, nếu là ba ngày trước thì có lẽ cô sẽ sợ hãi nhưng trải qua ba ngày tĩnh lặng kia cô đã chẳng còn sợ hãi gì nữa rồi.“À, cốc sữa là tôi nhận từ tay bác tôi, có bỏ thuốc hay không thì tôi không biết, tôi chỉ biết đem lên thôi.” Bọn họ cũng không thể buộc tội cô đã bỏ thuốc được.“Tiểu Mộng, cháu…” Má Lỗ hoàn toàn không ngờ cô lại đổ hết tội lên đầu bà như vậy.“Thật sao?” Nhậm Ngã Hành có rất nhiều cách để cô ta không thể nói dối được.“Tất cả các góc rẽ trên hành lang trong nhà chúng tôi đều đặt camera ẩn, có muốn tôi đem băng ghi hình ngày hôm đó cho cô xem không?”“….” Cô thật sự không ngờ bên trong nhà còn có camera ẩn.“Vẫn chưa chịu thừa nhận sao?” Mạnh Triết tiếp tục hỏi.“Anh muốn tôi thừa nhận cái gì?” Đánh chết cô cũng không nhận.Thật sự là vịt chết còn mạnh mỏ.“Cô không còn là xử nữ, phải không?” Đỗ Vũ hiểu rõ hỏi.“Trên giường Vũ Vọng không có vết máu.”“Nếu cô là xử nữ thì hẳn là phải có vết máu lưu lại, vậy cô muốn Vũ Vọng chịu trách nhiệm thì chúng tôi sẽ chấp nhận.” Ba ngày nay, Nhậm Ngã Hành cũng không hề rảnh rỗi, tất cả mọi chuyện của cô gái này anh đều điều tra rõ ràng.“Cô làm việc trong quán bar, nói thẳng ra là làm gái bao, vậy dựa vào đâu mà cô muốn Vũ Vọng chịu trách nhiệm. Cho dù có phát sinh quan hệ thì cùng lắm là cho cô một khoản tiền thôi, hơn nữa, hai người vốn chẳng hề xảy ra chuyện gì cả.” Cầm ảnh của cô ta đến hỏi bất cứ kẻ ăn chơi nào trong giới thượng lưu là dễ dàng biết được, một cô gái hư hỏng như thế thì sao có tư cách yêu cầu em trai phải chịu trách nhiệm.Lời nói của anh liền đánh trúng nơi mềm yếu nhất trong trái tim khiến sắc mặt cô trở nên trắng bệch. Cô thật không ngờ, anh ta lại có thể tra ra được công việc trước kia của mình. Cô dùng tên giả, cũng cho rằng mình che dấu khá tốt nhưng không ngờ vẫn có người đào ra được cái quá khứ kinh tởm kia.“Tiểu Mộng, cháu…” Bà thật sự không hề biết cháu gái mình đã từng làm gái bao trong quán bar.Nấc một tiếng, cô ngồi phịch xuống đất, ôm đầu khóc rống lên mặc kệ mọi ánh mắt đang nhìn mình.“Tôi cũng không muốn…Tôi cũng không muốn…Tôi chỉ là bị ma xui quỷ khiến, không muốn trải qua những ngày như trước kia nữa…Tôi đố kỵ với cô chủ, có cha mẹ yêu thương, có chồng yêu thương, có bố chồng yêu quý…Tôi đố kỵ vì cô ấy có được tất cả…Tôi ao ước mười mấy năm cũng chẳng có được cái gì mà cô ấy lại dễ dàng có được…Tôi hâm mộ, tôi đố kỵ…Lúc bị bố dượng bán vào quán bar, tôi cũng từng đấu tranh, cũng từng chạy trốn…Nhưng lại chẳng thể trốn thoát…Tôi cũng muốn có hạnh phúc…Tôi cũng từng nghĩ đên cuộc sống giàu có…Nếu nhà tôi có tiền thì tôi cũng sẽ không bị bán….”Má Lỗ đau lòng bước lên,