
học ngài Kiện Mỹ cho Shiyou xem.
Shiyou ngẩng đầu, mơ hồ nhìn gương mặt sáng lạn tươi cười của tôi, sau đó lại cúi đầu, cực kỳ xác định nói: “Miru yếu như vậy, không sống đến một trăm tuổi.”
Tôi thiếu chút nữa té ngã, tôi nói này, không nên rủa tôi chứ, tôi có thể qua cửa một trăm tuổi bằng cách sống khỏe mạnh, Shiyou chị ở nhà làm bà nội là được, đi ra ngoài làm việc khẳng định sẽ đắc tội một đống người.
“Chị sẽ bảo vệ em, cho nên em không được chết.” Shiyou giương mắt nhìn tôi “Nếu Sahil thương tâm thì nơi này của chị sẽ đau.” Cô ấy đặt tay lên ngực “Nơi này mà luôn đau thì Shiyou cũng sẽ chết.”
“Em thề em không chết.” Tôi giơ tay lên thề với trời, nói rất nghiêm túc, đúng là một đứa trẻ ngốc, yêu sâu đậm như vậy mà vẫn tỉnh tỉnh mê mê, ah, tôi nói Sahil này, Shiyou nhà cậu quả thật là một người vợ tốt, nhưng chủ đề ‘có chết hay không’ có thể đình chỉ không, không nên đem từ “chết” tùy tiện đặt tại bên miệng, đó không chỉ là điềm xấu, mà cũng vừa trầm trọng vừa không tôn trọng.
“Vậy Shiyou về nhà đây, Miru có nguy hiểm thì hãy gọi chị.” Shiyou nhẹ nhàng mà túm lấy cổ tay áo dài của mình lui lại vài bước, nhẹ nhàng như một con bướm.
“Khoan khoan.” Tôi hái một đóa Mân Côi màu đỏ thuần xuống “Cài nó ở trên đầu sẽ rất hợp với bộ kimônô mới của chị đấy.”
Shiyou lại bay trở về, trong đôi mắt to xuất hiện cảm xúc háo hức của một đứa trẻ đáng yêu “Bộ kimônô của chị rất đẹp sao?”
Tôi nhìn bộ kimônô có thêu rất nhiều đóa hoa trừu tượng mông lung, gật gật đầu “Rất đẹp.” Ai dám nói xấu thì người đó đều trái lương tâm.
“Là Sahil mua cho chị, anh ấy nói Shiyou mặc kimônô trông đẹp nhất, cho nên Shiyou đời này đều sẽ mặc kimônô.” Shiyou nhẹ nhàng cười rộ lên, hai tay ôm lấy tay áo ôm mặt, những lúc nhắc đến Sahil nhà cô, cô ấy luôn trở nên rất giống phụ nữ.
Cả đời mặc kimônô? Kimônô rất quý, kinh tế nhà Sahil hẳn là rất khá giả. Hình ảnh duy mĩ như vậy mà tôi cũng có thể nghĩ đến chuyện kinh tế, tâm tính của một tiểu thị dân như tôi thật đúng là hết thuốc chữa.
“Nào, cài lên.” Cài hoa lên tai cô, Shiyou có một đầu tóc dài qua thắt lưng mà cô gái nào cũng ước mơ tha thiết, tối đen mềm mại, tôi cài xong liền cười nói: “Shiyou rất đẹp.”
“Thật vậy chăng?” Shiyou giữ tay áo ôm má, gương mặt ngọt ngào dịu dàng, cô ấy nhẹ quay người lại, tay áo kimônô giống hệt cánh bướm đang bay vậy “Kia Shiyou phải về nhà chờ Sahil trở về, cho anh ấy xem.”
Tôi vô lực hướng bóng dáng nhẹ nhàng kia khoát tay, đi nhé. Khuôn mặt tươi cười cũng vô lực theo, bây giờ, cách suy nghĩ của người trẻ tuổi càng ngày càng không thể lý giải, đối thoại vừa rồi với Shiyou quả thực là không ở cùng một không gian, không lẽ tôi thật sự già đi?
Nhìn những cây hoa nở đầy vườn vui sướng hướng vinh dưới ánh mặt trời, tôi cười dụi dụi hai má, thôi vậy, dù già đi thì ngày nào cũng vậy, luôn phải đầy vui vẻ mà sống, dù người trẻ tuổi khó mà để ý đến đạo lý này.
Hôm nay ánh mặt trời không tệ, thời tiết thật là sáng sủa ôn nhuận.
Vào nhà, nhìn thấy thằng nhóc kia mặc áo sơmi trắng luộm thuộm, cúc áo thì đông cài một viên tây cài một viên. Hắn ngồi ở trên sàn, xung quanh đều là sách. Gần đây, tốc độ đọc sách của hắn cực kỳ quỷ dị, lúc đầu cầm lấy một quyển sách nhưng không mở ra, chỉ trừng bìa sách một lúc, như là đang suy nghĩ cái gì, sau đó chậm rãi mở ra, cực kỳ chậm rãi, tốc độ lật sách so với trước kia quả thực là một trời một vực. Tôi nhìn hắn đang gắng đạt tới tốc độ lật sách của người bình thường, nhưng mọi khi cậu mở ra một tờ dùng một giây là đọc xong hết, bây giờ lại mặt khó chịu trừng trang sách đã đọc xong kia đếm thời gian, đếm xong rồi lại lật trang tiếp theo lại dùng một giây đọc xong, rồi lại nhìn chằm chằm trang sách ngẩn người đếm thời gian, tôi nói này, cậu đang nhàm chán lắm sao? Thật muốn xông lên véo lỗ tai hắn rồi rống lên, không có ai bắt cậu nhất định phải lật sách đọc giống người ta mới gọi là đọc sách, cậu nghĩ là đổi một giây thành ba giây là được sao? Cậu đọc như vậy sẽ khiến cho tôi rất khó chịu, thứ gọi là tự ngược cộng thêm ngầm ngược đãi người khác chính là cái cậu đang làm đấy.
Không biết nên sửa thói quen xấu ‘hỏi một chút sẽ chết’ của cậu thế nào đây?
“Rầm”, lại tùy tiện ném quyển sách trong tay sang một bên, nơi đó đã có một xấp sách cao sắp ngã mà không ngã.
Tôi làm như không thấy đi vào phòng bếp, nếu hắn có thể đếm thời gian như thếtừ đầu tới đuôi cũng tốt, ít nhất có thể đọc sách biết nhiều kiến thức hơn. Đáng tiếc hắn chưa từng có nhẫn nại tốt đến thế, trên cơ bản là cầm một quyển sách chậm rãi lật một cái là xong hơn mười, hai mươi trang, sau đó bắt đầu táo bạo lên, sau đó không còn một giây một tờ nữa, mà là lật rầm rầm toàn bộ các trang sách còn lại rồi ném xuống, rồi cầm một quyển sách khác tiếp tục hành trình đọc sách tự ngược của hắn.
Tuy rằng tôi nhìn không nổi nhưng cũng không đi giúp hắn sửa đúng, hiện tại chúng tôi đang chiến tranh lạnh, cũng đã lâu tôi không chiến tranh lạnh, kiếp trước từng cùng một cậu bạn chiến tranh lạnh, suốt một năm tôi đều lờ cậu ta đi, cuối cùng tên kia dán chặt mình lên c