Disneyland 1972 Love the old s
Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Tác giả: Mạn Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211100

Bình chọn: 8.00/10/1110 lượt.

t thì đừng đổ lên người tôi!”

Sau đó là Nobunaga nghiến răng nghiến lợi phản bác “Lần trước anh cũng nói anh chưa làm gì cả, nhưng chẳng phải cô ta cũng chết đấy sao, nếu bang chủ lại tức giận muốn giết người thì tự đi mà gánh lấy, không liên quan đến tôi.”

Tôi cố sức lấy ra một viên kẹo trong túi quần để ngậm, tụt huyết áp không chết được, các cậu cứ vội vã như thế, tôi sẽ rất xấu hổ.

“Nữ kia thật là người sao? Yếu đến mức kia mà cũng có thể sống đến bây giờ, tôi còn chưa động thủ mà cô ta đã chết trước rồi.”

“Cái gì mà chưa động thủ chứ, lúc trước không phải đã nói nếu cái nữ kia ở gần thì phải tận lực nhẹ tay nhẹ chân sao, quỷ mới biết thì ra chỉ một mảnh gỗ vụn đè xuống người cô ta, cô ta đã xong đời rồi.” Nobunaga lại bắt đầu giơ đao vụt vụt trong không khí.

“Tôi đâu có biết cô ta ở đây, cô ta chẳng khác gì người vô hình cả, còn không bằng con kiến đâu!” Ubogin ăn ngay nói thật, một chút cũng không khách khí.

“Chẳng phải là tại anh đi không nhìn đường sao! Cái nữ kia vừa ngã xuống, chắc chắn là vừa rồi anh không cẩn thận phóng Niệm áp lan đến gần cô ta!” Nobunaga hô không hề nhỏ hơn Ubogin, dù chết cũng không thừa nhận việc này có liên quan đến hắn.

“Ông đây còn chưa cử động nắm đấm đâu! Niệm áp ở đâu ra chứ?”

Từ từ đứng lên, tình trạng miễn cưỡng ổn định, ít nhất có thể thấy rõ đường đi. Ngẩng đầu nhìn phía bên kia thang máy, thấy Ubogin và Nobunaga đang xốc cổ áo đối phương trừng mắt đối phương không chút nhường nhịn, cái nhìn ‘thân mật’ này, xem ra tình cảm của bọn họ rất tốt.

“Nói đến nói đi, là do sở thích này của bang chủ quá kém, lần nào tôi nhìn thấy cái nữ kia cũng thấy cả người khó chịu, anh nói xem, bang chủ khi nào thì hết hứng thú với cô ta thế!” Ubogin nhíu mày, bộ mặt vô cùng dữ tợn.

“Tự anh đi hỏi bang chủ đi! Loại chuyện này, làm sao mà tôi biết!” Nobunaga nhe răng nhếch miệng, bộ mặt cũng chẳng tốt đến đâu.

“Thang máy đã tới tầng trệt, mời ra thang máy.” Cửa thang máy vừa mới mở ra, cô tiếp viên thang máy cười chân thành thân thiết, giọng nói ngọt ngào nhắc nhở.

Tôi dịch dịch chân, phát hiện không ra được, cửa bị bọn họ đứng che kín hết cả.

“Bang chủ còn lâu mới trả lời cái vấn đề nhàm chán này.” Hình như Ubogin nhớ tới gì đó không vui, cực kỳ không muốn đến hỏi bang chủ nhà bọn họ mấy vấn đề này.

“Anh cũng biết là nhàm chán sao?” Nobunaga hừ lạnh một tiếng.

Tôi ở bên cạnh tiến không được lùi không được, hai người kia còn muốn chặn cửa thang máy bao lâu nữa? Tôi lại không chen ra được.

“Thang máy đã tới tầng trệt, mời ra……”

Cô tiếp viên thang máy còn chưa nói xong, Ubogin lập tức quay đầu rống lên với cô ấy “Ầm ỹ chết đi được!!! Cái bà xấu xí kia sao huyên náo thể hả!?!”

Tôi đỡ tường, thật sự rất không có văn hóa, Lance, cậu so với bang viên của cậu thật sự có tố chất nhiều lắm, dù lễ phép của cậu là giả vờ nhưng cũng tốt hơn là hoàn toàn không giả vờ.

“Thang máy đã tới tầng trệt, mời ra thang máy.” Cô tiếp viên thang máy rời khỏi vị trí ấn phím tầng, đột nhiên xoay người lại, cười vô cùng sáng lạn nói.

Đáng tiếc không có ai quan tâm, Ubogin đề nghị trắng ra với Nobunaga “Nếu không thì kiếm hai cái đàn bà dễ dãi ném lên giường bang chủ thử xem, cho dù phụ nữ của bang chủ kém Pakun Machi, nhưng ít nhất cũng phải học được Niệm chứ.”

Tôi lại lấy ra một viên kẹo ngậm trong miệng, là vị bạc hà, hơi lạnh rất ngon, thì ra con trai mà tán chuyện thì cũng chẳng kém gì con gái, trận đấu tám phần đã kết thúc rồi.

“Vô dụng, bang chủ căn bản là không quan tâm, có phải là chúng ta chưa từng ném đâu.” Nobunaga ngoáy ngoáy lỗ tai, rất khinh thường ý kiến này.

“Điều thứ hai mươi bảy trong quy định nhân viên của Đấu trường Trên Không, nếu khách hàng đang bận việc gì đó không thể thuận lợi ra thang máy trong thời gian quy định, nhân viên phải mang thái độ phục vụ tốt nhất, giúp khách hàng……”

Cô tiếp viên thang máy chậm rãi đến gần, gương mặt đang cười tủm tỉm lập tức thay đổi, trong một giây, ngũ quan đã biến thành nữ Dạ Xoa âm hiểm lạnh lùng, gân xanh xông ra trán, thoắt cái đã xuất hiện ở sau lưng Ubogin, duỗi hai tay ra xốc cổ hắn ra, sau đó gọn gàng xoay người, trực tiếp lấy một lực đáng sợ vịn vai mình ném mạnh ra. Động tác lưu loát, hung mãnh, ngoan độc, toàn bộ hoàn thành trong một giây.

Ubogin không hề có thời gian phản ứng, cả người giống như một viên đạn lao ra khỏi cửa thang máy, tôi đứng ở trong thang máy nghe thấy rõ ràng tiếng vang lớn của một vật nặng đập vỡ bức tường bên ngoài thang máy.

Cô tiếp viên thang máy đứng ở cửa thang máy đang mở, khôi phục khuôn mặt tươi cười thân thiết, dịu dàng nói với ‘viên đạn’ kia: “… thuận lợi ra ngoài, đó cũng là nghĩa vụ của chúng tôi, chúc ngài đi đường vui vẻ, hy vọng lần sau còn có thể phục vụ cho ngài.”

Nobunaga chà xát tay, vội vàng bước ra thang máy, xem ra cô tiếp viên thang máy này quá đáng sợ khiến hắn có mấy giây không hồi thần được.

Tôi cười nói với cô ấy: “Thật sự cám ơn cô.”

“Đừng khách khí, hoan nghênh lần sau vào thang máy.” Cô ấy khom người cúi chào, tươi cười hơi nghịch ngợm với tôi “Dù tôi chỉ là một cái bà