Teya Salat
Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Tác giả: Mạn Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210952

Bình chọn: 10.00/10/1095 lượt.

ớn dữ tợn, lòng dạ ác độc âm hiểm, vẻ ngoài kiểu ‘tôi lừa cô đấy, cô làm gì được tôi nào’.

“Tiểu quỷ ngây thơ, Esme đắc tội cậu sao, đó là thành phố xinh đẹp nhất trên thế giới.” Tôi căm tức lại quyệt nước mắt, tôi muốn đi báo công an bắt cậu, cái tên tội phạm truy nã cấp A kia.

“À, Miru không biết là hủy diệt những thứ xinh đẹp mới có ý nghĩa sao? Thứ quá mức xinh đẹp, thì phải bóp nát ở trong tay, mới có giá trị.” Hắn âm trầm cười rộ lên, trong màn đêm tối mịt, trong ổ chăn ấm áp, tiếng cười này đặc biệt lạnh thấu xương.

“Đã bóp nát rồi thì không còn giá trị, căn bản cậu đã giam cầm phi pháp, bắt cóc tống tiền và hạn chế quyền tự do hành động của công dân, cậu để tôi trở về thì cậu sẽ chết sao? Mau để tôi trở về!” Tôi tức giận bắt lấy một cánh tay của hắn, cắn mạnh một cái, Harris, cháu rất muốn tìm bác uống trà, Majo, chắc chắn anh lại đang ăn mì tôm, ngài Mizuno, thu xếp văn tự mộ địa có bị mệt hay không, Touya, nói thật, anh trai cậu mạnh hơn cái tên bạo lực như cậu nhiều.

“Tôi không ngại cô đi báo công an, cũng không để ý Esme và đám sâu bọ kia, tôi vốn chính là kẻ cướp.” Muốn nói đến vô lại, không ai có thể so sánh với đầu lĩnh băng Ryodan, hắn cười lạnh, lời nói gây bất bình như vậy mà cũng nói được rất đương nhiên “Dù sao tôi cướp được cô thì cô chính là của tôi, ai chạm vào cô, tôi giết kẻ đó.”

Hắn đã sớm không giả bộ thiên sứ trước mặt tôi nữa, bộ mặt ngây thơ vô pháp vô thiên cũng không kiêng dè hiện hết ra trước mặt tôi, một người sao có thể dung hợp hoàn mỹ sự thiên chân và sự tàn nhẫn không đáy như vậy chứ.

Tôi lau nước mắt, thế giới Hunter tốt xấu gì thì cũng phát triển đến xã hội văn minh, loại hành vi ‘ai cướp được chính là của người đó’ dã man này sao lại xảy ra nhiều như thế chứ, Meteorcity các cậu vẫn còn dừng lại ở thời kì đồ đá người sống trong động đá núi cổ sao? Sao có thể xằng bậy như thế, đầu lĩnh tướng cướp cũng không như vậy. Ubogin, thì ra bang chủ nhà cậu có ‘đức hạnh’ giống hệt cậu, tư tưởng đều là kẻ dã man chưa hoàn thành tiến hóa thành người.

“Tôi muốn trở về, ngu ngốc, tôi muốn trở về.” Tôi bi ai, phát hiện căn bản không cắn được tay hắn, đành phải cắn quần áo hắn liên tục khóc, mất mặt thì tính cái gì, chỉ cần hắn buông tha tôi thì thế nào cũng được, tôi thật hết cách với cái thằng nhóc mặt dày này, dầu muối không vào, cứng mềm không ăn, tôi thật hết cách.

“Miru, đừng khóc.” cảm giác mới lạ với nước mắt của tôi cũng hết rất nhanh, giọng điệu của hắn gây cảm giác như một mệnh lệnh.

“Tôi muốn trở về.” Tôi không phải bang viên của cậu, mệnh lệnh của cậu với tôi mà nói, không có một chút ý nghĩa gì.

“Còn khóc nữa, tôi sẽ giết chết cái tên đeo tai nghe điện thoại kia.” giọng nói của hắn không cao, nhưng giọng điệu lại cực kỳ âm lãnh tàn nhẫn.

Có để yên hay không, cậu cũng thật không có sáng ý, lần nào cũng dùng chiêu này.

Tôi khổ sở cắn quần áo hắn nức nở, không nhịn được thầm khóc lớn trong lòng, Harris, bác tìm người đi theo cháu thì tìm, nhưng sao lại tìm cái tên không bình thường như vậy chứ, cho dù cậu ấy điều chỉnh nhịp ca khúc cực kỳ nhanh, nhưng chỉ cần là người từng ở Esme là nghe ra được bài hát cậu ấy hát là bài “Hai con gấu nhỏ”, cậu ấy ước gì mọi người biết được cậu ấy đến từ Esme sao. Ngay cả tôi cũng phát hiện ra, càng đừng nói đến thằng nhóc giảo hoạt hơn cả sói này. Một đoạn thời gian gần đây, cuộc sống của tôi chẳng có gì bình thường cả.

Tôi tiếp tục lau nước mắt, xem ra khóc đối với hắn là vô dụng, thôi vậy, ngủ.

Trong bóng đêm, không khí liên tục im lặng, tôi hít thở khó khăn, mới giơ tay bóp hắn một cái, nói với thằng nhóc đang siết chặt lấy tôi: “Chrollo, cậu sắp siết chết tôi.” lần nào ngủ cũng gần như nghẹt thở, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày bị cậu làm nghẹt chết.

Hắn thả lỏng tay, sau đó thói quen vươn ngón tay dịu dàng xoa xoa vai trái của tôi, tôi trợn mắt vội vàng hất bàn tay không an phận của hắn ra, rốt cục không chịu nổi gầm nhẹ “Không cho sờ, sờ nữa thì nó cũng sẽ không phai đi, ngu ngốc.”

Nếu có một ngày cậu bị người ta chộp đi bắt ngồi tù, tôi nhất định sẽ không đưa cơm cho cậu ăn, cậu làm tôi tức chết.

Ngày hôm sau tỉnh lại tôi phát hiện hành động tối hôm qua của mình thật mất mặt, sao tôi lại khóc khó coi ở trong lòng cái thằng nhóc kia như vậy chứ, càng mất mặt hơn là hoàn toàn vô dụng đối với thằng nhóc kia.

Tôi mang hai đôi mắt thỏ đỏ chạy đi làm bữa sáng, tuy nơi này có phục vụ cơm, nhưng hắn kiêng ăn kinh khủng, tôi phát hiện chỉ cần tôi không làm cơm thì hắn cũng chỉ uống nước, ngay cả hoa quả cũng không ăn. Tôi thật muốn nói thẳng với hắn là tôi sẽ không nấu cơm, làm hắn chết đói cho xong chuyện.

Úp lồng bàn lên mâm bữa sáng rồi chạy đến phòng khách, phát hiện hắn ngồi ở trên sô pha, bên cạnh là một dải vải màu trắng, trong nắng sớm, hắn quấn dải vải quanh đầu, có lẽ là lần đầu tiên ngượng tay, cho nên buộc rất xấu.

Tôi bất đắc dĩ cười cười, tóc vốn đã đủ rối, quấn dải vải lên càng làm mái tóc giống bánh ngô gà, người không biết còn tưởng rằng đầu hắn bị thương rất nghiêm trọng.

Tôi không nhìn nổi hắn lần mò q