
ủ.” Machi nghiêm túc nói, sau đó đánh xuống lá bài thứ nhất “Một.”
“Machi muốn đi theo bang chủ sao? Vậy thì tôi không cần đi theo nữa, tôi muốn đi du lịch, thế giới này có rất nhiều nơi cực kỳ thú vị.” Shalnark dùng hai tay cầm bài, do dự nhìn bài mãi, không biết nên đánh con nào mới được.
“Thế à, vậy chúng ta kết nhóm đi, tôi cũng muốn đi du lịch, chỗ nào có quán võ đạo thì vào luôn.” Nobunaga không nhìn bài nữa, tiếp tục suy nghĩ sâu xa, loại vẻ mặt này khiến hắn trở nên càng thành thục, nhưng thành thục lại càng đáng khinh.
Tôi chôn mặt đằng sau quyển sách, lộ ra ánh mắt trông mong khát vọng nhìn đám nhóc đang ngồi trên sàn lót thảm lông dê và chơi bài pocker.
“Này, phụ nữ của bang chủ làm gì mà dùng ánh mắt kỳ quái như vậy nhìn chúng ta thế, từ lúc chúng ta vào phòng, cô ta đã nhìn đến giờ rồi, cô ta không thấy phiền sao?” khóe mắt Nobunaga giật giật, tuy rằng không quay đầu, nhưng khả năng cũng rất không chịu nổi phía sau đột nhiên xuất hiện cái loại nhìn trông mong này.
“Cô ta muốn nhìn thì nhìn đi, cũng có mất miếng thịt nào đâu, chỉ cần cô ta không đột nhiên chết là được rồi, bang chủ luôn cảm thấy hứng thú với mấy thứ kỳ kỳ quái quái, tên kia từ đầu đến chân đều rất kỳ quái, thôi vậy, bang chủ thích là được rồi.” Machi ngay cả mắt cũng chưa liếc tôi, đối với cô mà nói, bài trên tay cô so với một người sống sờ sờ đang ngồi ngẩn người ở sô pha như tôi còn quan trọng hơn nhiều.
“Mọi người không biết sao? Con Chuột Nhỏ muốn về Esme, nhưng bang chủ không cho cô ta về.” Shalnark dịch dịch mông, cười tủm tỉm nói ra chân tướng.
Machi lập tức giơ cao bài mình, nói với Shalnark vừa di chuyển đến gần mình “Không thắng được nên định nhìn lén sao? Sang một bên đi!”
“Vô nghĩa, về cái nơi quỷ quái Esme kia làm gì, nơi đó chính là Địa Ngục hoa, cả đời này tôi cũng không muốn bước vào cái nơi quỷ quái kia nữa.” Nobunaga vươn tay gãi gãi yết hầu, ngứa ngáy ho vài cái.
“Tôi cảm thấy cái kia nơi rất đẹp, mỗi lần nhìn thấy một đống hoa nở rộ kia, tôi luôn muốn cho một mồi lửa thiêu hết chúng nó, đó chắc chắn sẽ là một cảnh đẹp ý vui.” Shalnark vẫn tươi cười lại dịch mông về chỗ cũ, bó tay với đống bài đen đủi trên tay mình.
Tôi khát vọng nhìn trông mong lập tức biến thành hung ác, tên nào cũng vừa thấy đến thứ đáng giá quý trọng là lại muốn hủy diệt là sao, mà không phải cùng một loại người thì làm sao vào được cùng một bang.
“Cái nữ kia, trừng tôi làm gì?” Nobunaga miễn cưỡng giương mắt, tựa hồ rất muốn trừng lại, nhưng lại cảm thấy quay đầu nhìn tôi là chuyện rất hạ giá, cho nên trong lúc nhất thời, vẻ mặt rất rối rắm.
“Người cô ta trừng là chúng ta, sao bang chủ còn chưa móc mắt cô ta ra vậy, màu mắt của cô ta rất giá trị cất chứa, ngâm trong dung dịch Formalin coi như hàng mỹ nghệ cũng có giá cao đấy.” Machi lạnh lùng liếc mắt nhìn về phía tôi, trên gương mặt tinh xảo bao trùm băng tuyết, mắt to màu vàng rất có lực uy hiếp.
Tôi run tay lật một trang sách, sau đó cúi đầu đọc.
“Có thể là bang chủ cảm thấy đôi mắt còn sống linh hoạt di chuyển tới lui có vẻ đẹp hơn, mấy người không biết là khi Con Chuột Nhỏ trừng chúng ta, mắt cô ta cực kỳ đáng yêu sao? Tôi cũng muốn sưu tập một đôi.” Shalnark bốc một lá bài rồi lại bỏ xuống “Nhưng Con Chuột Nhỏ càng muốn về Esme, bang chủ lại càng không cho cô ta trở về, phương diện nào đó mà nói, cô ta thật đúng là quá chậm hiểu.”
Tôi khó hiểu lại ngẩng đầu lộ đôi mắt ra nhìn về phía thiếu niên tóc vàng đang cười cực kỳ giả mù sa mưa, ngay cả Nobunaga và Machi cũng hiếu kì nhìn Shalnark.
“Rất đơn giản, bởi vì đối với bang chủ mà nói, Esme là cái nơi có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng đối với Con Chuột Nhỏ mà nói, Esme cũng rất quan trọng, đây chính là một cái điểm xung đột. Bởi vì chỉ cần là đàn ông, đều không thể chịu được trong mắt phụ nữ của mình chỉ có một nơi râu ria vớ vẩn mà không có anh ta, đàn ông ghen tị kỳ thật rất đáng sợ, bọn họ yêu cầu bạn tình của mình phải trung thành trăm phần trăm với mình, không tha dù một hạt cát, một cái nơi rách nát kia chẳng lẽ so với tôi quan trọng sao…… Machi, cô làm gì thế?” Shalnark chợt nghiêng ngươi, trong tay đỡ được lá bài xé không khí mà phi đến, vẻ mặt kinh ngạc.
Tôi đen mặt giơ quyển sách lên, tiếp tục nghiên cứu Di Tích học, nghiêm túc nghe hắn nói thật đúng là khờ.
“Anh đọc cái vớ vẩn gì thế, cái thứ đó có quan hệ gì đến bang chủ?” Machi lạnh lùng nghiêm mặt cắn răng nói, giữa các kẽ ngón tay chợt lóe xuất hiện một sợi tơ tinh tế, bài trong tay Shalnark lại bị cô giật trở lại.
“Cô nói sách trong tay tôi sao? Tên là “Trăm phần trăm yêu đương”, nó có ở cửa hàng sách, tác giả quyển sách này là chuyên gia tình yêu có tiếng, hắn cũng có một quyển sách bán chạy khác, là “Dỗ phụ nữ của bạn”, tôi cũng có mua, viết không tệ, lấy để dỗ dành con gái thích hợp nhất.” Shalnark một tay cầm sách, một tay cầm bài, gương mặt tươi cười.
“Shalnark, anh kiếm mấy thứ sách đó làm gì?” Nobunaga mang vẻ mặt ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’, rất khinh bỉ quyển sách trên tay hắn.
“Tán gái.” Shalnark nghiêm trang nói “Hơn