
ối, nói: “Lại dài quá rồi, buổi chiều tôi giúp cậu cắt đi.” Tóc của hắn đặc biệt dễ dài, mấy tháng không cắt là lại mọc ra rất dài, càng đừng nói là mái tóc dài sẽ ngăn trở tầm mắt.
“Được, vị nhạt đi.” Hắn múc một thìa cơm đưa đến miệng tôi, mặt không chút thay đổi nói.
Tôi cúi đầu ngậm cơm vào miệng, ăn ăn đồng ý gật đầu “Vừa rồi nấu nhiều nên không nắm chắc lượng gia vị, đúng là có chút nhạt, nhưng vị vẫn ổn, không cho phép kiêng ăn, ăn sạch hết đi.” Thiếu một chút muối mà cũng xoi mói, cậu biết chắc chắn rằng tôi nhất định sẽ giúp cậu nấu thứ cậu muốn ăn cho nên mới càng ngày càng tùy hứng như thế.
“Lần sau không cần nấu lượng cơm của người khác.” Hắn hoàn toàn không mặc kệ mấy cái tên đang ôm cơm ăn liên tục trong phòng khách, lạnh như băng nói.
“Lần sau rồi nói sau.” Tôi cũng lạnh như băng trả lời, nào có ai không tiếp đãi khách đến nhà chứ, huống chi đó là bang viên của cậu, dù rất xằng bậy cũng phải tiếp đãi.
Sau lưng lại bỗng dưng thấy lạnh lẽo, tôi rất nhanh quay đầu, không có gì, ánh mắt quỷ dị này ở đâu ra?
Tôi kỳ quái quay đầu lại, sau đó nhớ tới gì đó hỏi hắn “Lance, cậu không cho tôi về Esme, là vì cậu ghen tị Esme rất quan trọng với tôi sao?”
Vấn đề này vừa ra khỏi miệng, tôi phát giác không khí bên kia phòng khách như đọng lại trong ánh mặt trời sáng lạn, bởi vì tiếng và cơm bên kia biến mất rất đột ngột.
Tôi đứng ở cạnh ghế dựa hắn đang ngồi, cũng không cảm thấy vấn đề này có gì không bình thường, hắn đã lười gạt tôi, tôi cũng không thích vòng vo, cho nên chúng tôi càng ngày càng thói quen thẳng thừng.
Hắn dừng lại động tác ăn cơm, ngẩng đầu nhìn tôi, giống như nghe không hiểu chỗ nào đó, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn khẽ nhấc khóe miệng lộ ra một cái mỉm cười “Miru đã biết rồi à, tôi quả thật không thích cô quá coi trọng Esme.”
Thì ra là như vậy sao? Tôi đột nhiên muốn đến cửa hàng sách mua một quyển “Trăm phần trăm yêu đương”, tình cảm luôn luôn chẳng phân biệt được chỉ số thông minh, vấn đề lớn nhất là làm sao khiến tình cảm của hắn không méo mó, loại vấn đề này trong thời kỳ trưởng thành thật khó đối phó.
Tôi cảm thấy phòng khách trở nên rất im lặng, chậm rãi quay đầu lại, Machi và Nobunaga cầm lấy bát cơm của mình chen chúc chỗ cạnh TV, ngồi đặc biệt gần với Shalnark, sau đó tôi nhìn thấy bọn họ đang lật quyển sách kia của Shalnark.
Trong phòng khách, ánh mặt trời mùa hè tươi sáng, tươi sáng đến mức muốn ngồi chồm hổm ở góc tường giả bộ u buồn.
Chương 121: Thời Tiết Hôm Nay Thật Đẹp
Gió khẽ thổi mái tóc của tôi bay lên, tôi ngồi cạnh thảm có chút tò mò ngẩng đầu nhìn lên, nhìn bầu trời từ tòa nhà cao thứ tư thế giới.
Hôm nay thời tiết sáng sủa, vạn dặm không mây, đàn chim bay ngang qua.
“Cửa sổ sát đất ở đây thật quá nguy hiểm, thì ra là có thể mở ra hoàn toàn.” Cả cửa sổ thủy tinh được thiết kế mở kiểu kéo lên hạ xuống, khi tôi đến gần, cơ thể không ngừng run run được, bởi vì bản năng sợ hãi độ cao.
Ngồi trước cửa sổ mở rộng này, tôi ngẩn người rất lâu, lâu đến mức nhiệt độ cơ thể do bị gió thổi lâu mà lạnh như băng, lâu đến mức bản năng sợ hãi cũng lắng đọng lại, ngừng run rẩy lại.
Tôi hít sâu vài lần, cảm thấy da gà sau gáy đã lặn hết xuống. Tôi phải mượn những thứ kích thích như thế này để mọi vấn đề rắc rối trong đầu chạy mất, có một số việc không ai có thể quyết định thay tôi được, tôi nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, khoảng không màu xanh nhạt. Phải hoàn toàn bình tĩnh, tôi phải sợ hãi trước đã, mà thứ trong phòng này có thể khiến người ta cảm nhận được sự sợ hãi của cái chết, chỉ có cửa sổ sát đất to rộng mở toang này.
“Có nên thổ lộ hay không đây?” Tôi nhìn thành phố tấp nập xa xa ngoài cửa sổ nhẹ giọng hỏi.
Chỉ có tiếng gió mà độ cao mang đến trả lời.
Từ lúc nhớ tới nguyên nhân tồn tại của phố Bối Bối, là tôi đã hiểu cả đời này, Miru Sylvia, và cả An Hân chỉ tồn tại vì Esme. Tôi biết mình rất yêu thương thành phố này, ai cũng không thể cướp đoạt sự yêu say đắm này.
Tôi nghĩ tới cái tên viết ở trên cùng bia kỷ niệm Esme, người đàn ông từng là thần tượng của mọi người dân Esme.
“Touya Jiren, nếu cậu còn sống, có lẽ ở trong thế giới Hunter này, tôi cũng sẽ yêu cậu giống như yêu Esme vậy.” Tôi cười có chút ngượng ngùng, trong lời nói mang theo sự kính trọng đối với bầu trời xanh vô biên vô hạn kia.
Đáng tiếc, cậu ra đi quá sớm.
Tôi đấm đấm chân hơi tê, đứng lên, băng Ryodan giải tán, đương nhiên về sau bọn họ còn có thể dưới sự tùy hứng của bang chủ bọn họ mà tụ tập lần nữa. Chrollo, cái thằng nhóc tùy hứng làm bậy tới cực điểm này, có thể im lặng đọc sách nhưng không cách nào im lặng sinh sống. Tôi đã sống đủ để hiểu được rằng không thể thay đổi được tín niệm đã ăn sâu vào một người. Tôi không đến từ Meteorcity, cho nên ngay từ đầu, tôi vốn không có tư cách gì để thay đổi con đường bóng tối của hắn.
Một đạo lý rất đơn giản không phải sao, dù sao khi đôi mắt hắn trở nên vô cảm, người bên cạnh hắn không phải tôi.
Nhưng hắn vẫn không tính thả tôi về Esme, đây là ham muốn độc chiếm của người Meteorcity sao? Đúng là tên ngu ngốc chỉ vì lợi ích riêng, bị hắn