80s toys - Atari. I still have
Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Tác giả: Mạn Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329200

Bình chọn: 8.00/10/920 lượt.

a, ông ta đôi khi lập dị nhưng cũng là một loại hoàn mỹ.”

Đúng là lời nói sắc bén, ca ngợi không hề nể tình. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu mưa không ngừng, mùi hoa sẽ không thể tản ra, đêm nay, tình nguyện viên hiệp hội Green sẽ bề bộn nhiều việc.

“Chúc bọn họ… may mắn.”

Chương 131: Được, Chúng Ta Về Nhà

Hội trường âm nhạc cổ điển của quảng trường lớn Esme vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy, tôi cầm bó hoa trong tay đặt lên sàn vũ đài, bên cạnh nhiều bó hoa khác. Đối với nhà âm nhạc mình thích, người Esme không bao giờ tiếc sự nhiệt tình của mình.

Tôi vén lọn tóc bị tuột khỏi búi tóc ra sau tai, trang sức duy nhất trên tóc là một đóa hoa màu xanh.

Tôi xoay người đi đến ghế, hắn đang im lặng ngồi, mỉm cười nói chuyện câu được câu không với người khác.

“Kết thúc rồi, hiếm khi được nghe một buổi âm nhạc miễn phí như vậy.” Vé được gửi tặng kèm theo quần áo, rất nhiều hành động của hiệp hội Green cực kỳ sáng tạo, họ phân tán mọi giám khảo đến các góc của Esme, khiến tất cả thí sinh dự thi phải tự tìm kiếm giám khảo của mình.

Hơn nữa, tôi tin nếu có nhiều người biết cách thưởng thức âm nhạc tao nhã như chúng tôi, vậy thì rất có khả năng tình nguyện viên sẽ được phân đến Lệ Đại Đạo mặc bộ đồ người lang thang tiêu chuẩn, ngồi ở ven đường đếm tiền xu mỏi tay.

“Bởi vì là miễn phí, cho nên đặc biệt khó nghe.” Hắn cầm lấy bàn tay tôi vừa vươn đến, tươi cười ôn hòa nho nhã, ngay cả giọng điệu cũng bình thản, không thể hiện sự sắc sảo như thường ngày.

“Em biết là anh không thích, nhưng nói chuyện cũng nên chú ý xung quanh, đây là lễ phép cơ bản, nhà bình luận âm nhạc hà khắc của em.” Từ lúc chương trình âm nhạc bắt đầu đến lúc kết thúc, hắn hoàn toàn không chú ý, cho nên chỉ cười giả và vỗ tay theo những người khác.

“Ban nãy, anh không đi lên đá cái tên chỉ huy kia vào đàn Dương Cầm và đàn Clavichord* là bởi vì anh đã tuân thủ cái gọi là lễ phép xã giao cơ bản rồi, Miru không biết là anh đã làm rất tốt sao?” Hắn cầm lấy áo khoác dài màu đỏ của tôi trên lưng ghế dựa, cười lơ đễnh, nói như đang vui đùa vậy.

*(Tojikachan: Clavichord là một trong những nhạc cụ phím đơn giản và nhỏ nhất mà âm thanh được phát ra bằng dây)

“Đúng vậy, cám ơn tính tình ôn hòa như nước của anh, còn phải cám ơn tâm hồn xinh đẹp như hoa của anh nữa, cho nên anh hãy buông tha nhà chỉ huy đáng thương kia đi.” Vừa cười nói đùa với hắn, vừa nâng tay hắn lên, dịu dàng khẽ hôn lên mu bàn tay mạnh mẽ của hắn như nụ hôn chúc phúc.

Mưa vẫn chưa ngừng rơi, bầu trời đêm đen như mực giống như đôi con ngươi của người bên cạnh tôi, tôi đút hai tay vào trong túi áo khoác, hai chân do bị dính nước nên tôi dần cảm nhận được khí lạnh ấy.

“Xem ra chúng ta nên đi dạo xung quanh, Lance, anh nói xem, người đầu tiên tìm được em sẽ trông như thế nào? Hiệp hội Green luôn đùa dai ở vòng sơ tuyển, khiến các tình nguyện viên hoa tươi rất đau đầu.” Chúng tôi đứng ở bên cạnh quảng trường, mưa phùn đánh vào ô che tạo ra những giai điệu đặc biệt, trong sự yên tĩnh mát mẻ này, tôi thậm chí có thể cảm nhận được đóa hoa màu xanh cài trên đầu mình đang nở rộ trong gió.

“Về ý nghĩa loài hoa thì không khó, mỗi một thí sinh dự thi đều một có trang giấy nhỏ ghi rõ ý nghĩa loài hoa, điều kiện cơ bản nhất là phải đoán ra loài hoa nào được nhắc đến trên trang giấy đó. Cái khó là phải đi khắp Esme để tìm giám khảo đang cầm hoa mình cần, ngoài việc khảo nghiệm tri thức cơ bản và trình độ nhận thức của một người, thì còn kiểm tra cả năng lực tình báo, sự cẩn thận và sức chịu đựng nữa.” Hắn giơ ô nhìn đại quảng trường, người qua đường tốp năm tốp ba cầm ô vội vàng qua lại.

“Hội trưởng hiệp hội Green hình như rất ít xuất hiện trước công chúng, anh ở Esme lâu như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy hắn.”

“Ông ấy là một người lập dị, Harris nói vậy. Nhưng em cảm thấy ông ấy là một người rất chăm chỉ, bởi vì em từng thấy tốc độ ông ấy xử lý công việc chồng chất như núi, chỉ có người rất chăm chỉ mới có thể có tốc độ nhanh như thế.” Tôi vươn tay che miệng lại nhẹ nhàng ngáp một cái, có chút buồn ngủ nói.

“Mười một giờ ba phút, em mệt rồi.” Hắn hơi ngoảnh mặt nhìn tôi, biểu cảm hơi lo lắng.

“Chờ một chút đi, nếu em về phố Bối Bối bây giờ, thì dù thí sinh dự thi kia lợi hại đến mức nào, cậu ấy vẫn không thể đi vào.” Tôi chỉ vào ghế dài dưới mái hiên cách đó không xa “Đến đó ngồi đi.”

Đồ uống nóng ở trong tay làm bàn tay ấm lên, tôi cảm thụ độ ấm khiến người ta sung sướng ấy. Mưa chảy theo mái hiên rồi rơi xuống đất, giày cao gót quá mỏng và nhỏ, cho nên không ngăn cách được nước mưa, nhưng tôi không quá để ý chuyện ngón chân bị dính ướt.

Đôi giày dưới chân được thắt nút dây giày vừa xinh đẹp lại vừa rối, khiến tôi nghĩ đến sự cố gắng của nhóm Harris những năm gần đây. Tôi càng ngày càng hiểu được thế giới này, hơn nữa bởi vì tuổi lớn dần mà càng được hiệp hội tin tưởng, nên càng có thể nhìn thấy sự rối rắm bế tắc của các thế lực trong đó.

Sự tồn tại hợp lý của nghề Hunter, kỳ thật ngay từ đầu cũng rất dễ dàng vạch trần ra sự tàn khốc của thế giới này. Càng hiểu biết, càng tỉnh táo.