Polly po-cket
Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Tác giả: Mạn Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329324

Bình chọn: 7.5.00/10/932 lượt.

cho xã hội thượng lưu, hẳn là kiểu dáng mới nhất đầu mùa đông năm nay.” Hắn dựa vào tường, dáng vẻ nhàn nhã, đang lật một quyển bách khoa toàn thư về ngôn ngữ các loài hoa trân quý. Trong bộ com-lê màu đen xinh đẹp sạch sẽ tao nhã, hắn tự nhiên khiến từng cử động của mình trở nên thong thả thư thái, dường như hắn có khí chất trời sinh đặc biệt nào đó khiến hắn trông an nhàn như vậy.

Tôi cầm giày, mặc váy dài màu tím có đường cong duyên dáng ngồi trên sô pha, có chút thất thần. Không phải lần đầu tiên thấy hắn mặc com-lê, đặc biệt gần hai năm nay, vì các loại lý do, hắn rất thích coi com-lê trở thành trang phục dự bị.

Mỗi lần thấy hắn mặc com-lê đi giày da, giấu mọi sự âm u hắc ám đi, biến thành thanh niên nho nhã lễ độ, tôi không thể không cảm thán sức mạnh của thời gian. Cái thằng nhóc luôn cài cúc áo sơmi lung tung hồi ấy, bây giờ thì bất luận là sự từng trải hay là lõi đời lão luyện đều hoàn mỹ đến mức bạn không đành lòng xoi mói hắn.

“Sức tưởng tượng của các nhà thiết kế này thật ung dung tự tại.” Tôi gác chân lên sô pha, sau đó mặc giầy vào, thử buộc số dây giày lung tung này lại.

“Đó là em chưa bao giờ chú ý chuyện này, cho nên mới cảm thấy khó xử, mấy thứ này đều rất bình thường.” Hắn đặt sách lên bàn bên cạnh, vươn tay gỡ lỏng cà-vạt màu trắng trên cổ, mới đi đến sô pha ngồi xuống.

“Chính vì đều là những thứ bình thường, em mới không thích sản phẩm hàng hiệu, càng được yêu chuộng thì càng cầu kì rắc rối.” tốc độ rụt chân lại của tôi không nhanh bằng tốc độ tay hắn, hắn dễ dàng nắm lấy cả chân và giầy tôi đến gần.

“Cho nên em mới mặc quần áo con trai, hoặc một vài đồ dành cho người trung niên đi khắp nơi?” Hắn nắm mắt cá chân của tôi ở trong tay, sau đó cúi đầu bắt đầu tách các dây giày ra, một dây lại một dây qua các ngón tay linh hoạt bắt đầu buộc quanh chân.

Tôi tò mò nhìn động tác thuần thục của hắn, cái lạnh lẽo của các dây giày dần bao lấy chân tôi, độ ấm bàn tay của hắn dán lên làn da của tôi. Tôi không khỏi thả lỏng người, cười khẽ nói: “Em chỉ là lấy mấy cái áo sơmi cũ của anh, sửa lại một chút thành quần áo lao động để mặc thôi, dù sao cũng thường xuyên ra ngoài nên dễ dàng bị dính bẩn, quần áo quá đẹp thì không nỡ mặc, rất phí.”

Sau khi cao lên, có rất nhiều quần áo hắn không thể mặc, có thể tiết kiệm bao nhiêu thì tiết kiệm đi.

“Nếu mọi người bên ngoài đều có cách sống giống như em, có lẽ dân cư Meteorcity sẽ không tăng nhanh như vậy, bởi vì những người sinh hoạt trong các đống rác sẽ không tìm thấy đồ dùng cần thiết.” Hắn khẽ mân khóe miệng, một nụ cười mỉm đáng yêu quen thuộc xuất hiện, đôi mắt màu đen do bầu không khí thoải mái nên cũng dần thả lỏng, ngay cả ánh sáng ánh lên con ngươi cũng mang theo độ ấm.

“Có một vài thứ, con người chưa dùng nhiều đã vứt, biết rõ là thói quen xấu nhưng lại không sửa, tôi cũng có lúc lãng phí.” Tôi vịn tay lên phần làn váy đang phủ lên sôpha, màu của giày cao gót rất xứng với màu váy.

“Nếu có thể lãng phí, vậy vì sao phải tiết kiệm như thế?” Hắn vừa ngụy biện, vừa không nặng không nhẹ cầm chân kia của tôi lên, lại bắt đầu buộc các dây giày lại.

Tới tận bây giờ tôi mới nhận ra cách buộc của hắn không bình thường, hơi do dự mở miệng “Lance, sao rối vậy?” Các dây giày buộc lung tung vào nhau, hắn buộc các chỗ thắt của các dây giày vào nhau, bảo tôi cởi kiểu gì đây?

“Rối sao?” Hắn giương mắt thản nhiên liếc tôi một cái, mới vươn một ngón tay nhẹ nhàng móc một cái nút thắt, đống dây giày liền được cởi ra.

Tôi bình tĩnh nhìn số dây giày bị dễ dàng cởi kia một lúc, mới bỏ cuộc, nói: “Anh thích là được rồi.”

Biết rõ tôi không cởi được, còn cố ý buộc như vậy, kỳ thật anh lại đang buồn tẻ nhàm chán đúng không.

“Còn nữa…” Tôi có chút bất đắc dĩ nghiêng đầu, nhìn bình hoa xanh trên bàn, nhỏ giọng oán giận “Anh đừng sờ lung tung nữa.”

Tôi không rút được chân mình ra khỏi bàn tay hắn, lấy năng lực của hắn, vài cái dây buộc kia sao có thể làm hắn mất một đống thời gian. Ngón tay hắn không nhẹ không nặng, quỷ dị vuốt ve, khiến da đầu tôi run lên.

Hắn càng ngày càng thành thục, nhưng các động tác nhỏ biến thái cũng càng ngày càng nhiều, nói mãi mà vẫn không thay đổi.

“Miru thẹn thùng?” Hắn cầm bàn chân tôi trong tay, không chịu buông ra, thú vị cười nói.

Hắn đang đùa giỡn tôi sao? Tôi hơi đen mặt nhìn chân mình bị giữ chặt, cái này thì tính gì, một tên lưu manh dù có tri thức rất cao, luôn mang dáng vẻ nho nhã kỳ thật vẫn chỉ là lưu manh.

Tôi không nên gửi gắm, kỳ vọng cao với hắn, trong những thứ mà người này mang ra từ Meteorcity, ngoài sự âm u ỷ mạnh hiếp yếu ra, bản chất ‘nào đó’ vẫn còn rất hồn nhiên.

“Anh học kiểu này ở sách nào vậy?” Tôi hỏi, mất tự nhiên, bởi rất nhiều lúc hắn luôn có một vài hành động cử chỉ quá…thân mật.

“Vì sao cứ phải học trong sách nào đó? Anh chỉ là cảm thấy em rất ấm áp, mỗi lần nghe thấy âm thanh của máu đang chảy trong mạch máu của em, anh luôn rất khát vọng chạm vào.” nụ cười đáng yêu của hắn biến mất, biểu cảm nghiêm túc nhìn tôi, nói.

“Em có thể giải thích câu đó là anh muốn giải phẫu em?” Tôi nói cực kỳ bình