
ằng phẳng, có đường cong cơ thể, phía dưới…
Tôi quái dị nhìn xuống, mặc quần trông khá khó khăn, cô ấy… cậu ấy quả thật khiến tôi khó có thể thích ứng được. Nghe nói Minh Lạc đã mang thân thể khó thích ứng như vậy đã bốn, năm năm, sau đó còn không quan tâm đến ánh mắt thế tục, khiêng cờ quảng cáo chạy khắp nơi, còn muốn ở nơi biển người xa lạ mờ mịt tìm một người tên là “An Hân”, rốt cuộc cậu ấy đã phải mất bao nhiêu tinh lực?
“An?” Minh Lạc kỳ quái liếc thấy tôi đang ngẩn người, nhanh chóng nhận ra tôi đang suy nghĩ gì, rất tự kỷ sờ sờ mặt mình “Hm, đẹp quá cũng là một loại tội nghiệt, nhưng đừng yêu tớ đấy nhé.”
Yêu cậu à, dù có muốn tiến vào tình yêu cấm kỵ nhưng trong trạng thái không rõ giới tính này thì cũng không thích hợp đâu.
Tôi hơi khụ một tiếng, cầm nhánh cây nhàm chán gẩy gẩy vài hòn đá nhỏ để lảng tránh. “Ý cậu là Lance à? Hắn… xem như là người ở chung với tớ.”
Thằng nhóc? Ở chung lâu nên đã quên mình cũng có thể gọi hắn là thằng nhóc. Một tay ôm đầu gối cười dịu dàng nghe tiếng dòng suối chảy róc rách sau lưng, tình cảm mười năm khúc mắc đến tận hôm nay, tôi đã dần không phân được rõ tình cảm gì đang ràng buộc hai chúng tôi.
“Ở chung với cái tên âm hiểm đó? Cậu nuôi con nuôi à, cậu và Tiêu Văn thật không biết tự lượng sức mình gì cả, đều có cái tật xấu là hễ gặp ma quỷ là muốn cứu vớt, gặp trẻ mồ côi là muốn mang về nuôi. Lúc trước nếu không có tớ và Anh Hùng có ý chí sắt đá bại hoại ngăn cản, có khi các cậu đã mở cả cô nhi viện rồi ra đường ăn xin rồi.” Minh Lạc như nhớ tới chuyện gì đó rất đau đầu, không nhịn được lắc lắc đầu. Kính râm lại buồn cười trượt xuống cái mũi, lộ ra đôi mắt xanh như bầu trời.
Con nuôi… Tôi đột nhiên có chút kinh hãi, ai dám làm mẹ của tên kia chứ. Tôi luôn hoài nghi rốt cuộc là người có gien cường hãn tài ba đến thế nào mới sinh ra được hắn, tính cách của hắn thật sự rất khiến người ta không nói được lời nào.
Cho tới bây giờ, tôi cũng không muốn đối mặt vấn đề xấu hổ này, nhánh cây trong tay không nhịn được vẽ vẽ vòng tròn xuống đất, trầm mặc mà chột dạ.
“Hay là em trai hoặc là thân thích của thân thể hiện tại của cậu? Mà thoạt nhìn cậu và nó không giống như là có quan hệ huyết thống, trừ phi gien biến dị.” Minh Lạc nghi hoặc đẩy gọng kính lên, đẩy xong lại trượt xuống dưới, quả nhiên mấy thứ rẻ tiền toàn là đồ đểu.
Đầu tôi càng thấp, càng ngày vẽ càng nhiều vòng tròn.
Minh Lạc căn bản không cần tôi mở miệng, chỉ cần thấy một vài động tác rất nhỏ của tôi là đại khái hiểu tôi đang biểu đạt điều gì. Cậu ấy ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm của đảo Zevil một hồi, một vài con chim bay qua, khung cảnh dần dần sống động lên. Hôm nay là ngày đầu tiên lên đảo, nắng gió thường ngày, thiên địa nhân hòa. Các loại ‘thức ăn’ biết bay hiết chạy hay xuất hiện xung quanh, đại thụ che trời chỗ nào cũng có, cực kỳ râm mát, không cần lo giám khảo sẽ trêu đùa chúng tôi rằng đây là một hòn đảo bằng cát có nguy cơ sụp đổ hoặc đây là lưng cá voi.
Trầm mặc một hồi lâu, khóe miệng Minh Lạc mới giật giật, cuối cùng miễn cưỡng hạ giọng hỏi: “Hai người thật sự… là quan hệ ấy?” cậu ấy có tật giật mình hỏi, như là có tình yêu siêu cấm kỵ không biết có nên ngăn cản hay không vậy.
Tôi như kẻ trộm, có chút bất an quay đầu nhìn quanh, may là đã sớm đá văng đám con nhện kia ra, vì không để bọn họ đánh nhau, tôi chỉ có thể làm chiến tranh lạnh với đám kia, nếu Minh Lạc xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ hối hận cả đời.
Tình cảnh này vẫn rất xấu hổ, tôi cuống quít gật đầu. Cho dù tôi nói không phải quan hệ ấy thì cũng không có ai tin, ngay cả thằng nhóc kia cũng hiểu được chúng tôi phải là loại quan hệ nam nữ này. Bởi vì trong quan niệm của hắn, một nam một nữ nếu không phải đồng bạn thì cũng chỉ có thể là phụ nữ của hắn, hắn cũng không có nhận tri thuần khiết như bạn bè là nữ giới hay hồng nhan tri kỷ v.v….
Minh Lạc có chút quái dị gãi gãi mái tóc màu vàng của mình, ngữ điệu do cố ý áp lực mà có vẻ bình tĩnh trầm thấp “An, thằng nhóc kia thấy thế nào cũng chỉ mới hai mươi mà thôi, sao cậu lại tìm người nhỏ tuổi thế? Cho dù cảm thấy tịch mịch đến mức không có cách nào khác thì cũng phải tìm tên thành thục có kinh nghiệm sống chứ, mọi người có chung đề tài mới sống được với nhau. Tuổi quá nhỏ sẽ làm người ta bị lỡ thì, chuyện trâu già gặm cỏ non, nói ra cũng không dễ nghe đâu.” câu cuối ép xuống cực kỳ thấp, như sợ bị người ta nghe thấy hành vi không đạo đức của mình mà chột dạ.
Kinh nghiệm sống của người ta còn phong phú hơn tôi, trên cơ bản, mọi kinh dị hồi hộp ly kỳ khủng khiếp đều đã trải qua, đề tài chưa bao giờ là vấn đề, chỉ sợ đề tài của hắn nhiều quá, tôi sẽ bị hắn hù chết… Trâu già gặm cỏ non?
Tôi lập tức bị đả kích, sờ sờ gương mặt coi như bóng loáng của mình, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới chuyện đi làm bảo dưỡng, cho nên thoạt nhìn già nua nặng nề rất già à?
“Cũng… cũng ổn.” Tôi không dám ngẩng đầu, rầu rĩ nói. Có khi thằng nhóc kia còn lão thành hơn tôi, hoàn toàn vượt qua tuổi, khi thấy hắn đang làm chuyện xấu sắp xếp kế hoạch nào đó, bạn sẽ cảm thấy trước mặt bạn là lão