Snack's 1967
Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Tác giả: Mạn Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325531

Bình chọn: 9.00/10/553 lượt.

hưng tôi lại có cảm giác an tâm như đang ở nhà mình. Các tia nắng mặt trời loang lổ chiếu qua các tán lá cây chiếu xuống người tôi và Minh Lạc, nếu không phải thân đang ở trong cuộc thi Hunter, bạn sẽ phát hiện thế giới rộn ràng và sáng lạn này thật yên tĩnh.

Sự yên tĩnh này bị Minh Lạc đánh vỡ, cậu ấy đột nhiên phi mạnh một viên đá xé không khí vụt về phía một đỉnh cây đại thụ phía sau chúng tôi, một đàn chim bị kinh hãi bay ra khỏi cây, sau đó cậu ấy lạnh lùng nói: “Cút!”

Một bóng đen đi theo đàn chim rời khỏi nhánh cây, nhanh nhẹn nhảy sang một thân cây khác, nhanh chóng chạy xa. Cũng chỉ có lúc này mới có thể tinh tường cảm thụ được khắp nơi trên đảo Zevil im lặng tràn ngập cạm bẫy, tràn ngập mùi nguy hiểm của thợ săn.

Vẻ mặt của Minh Lạc thay đổi rõ ràng, vẻ lười nhác lại trở về, trong đôi mắt sau kính râm tối sầm lại.

Tôi có chút hoang mang nghiêng đầu nhìn cậu ấy, nước suối bên chân chầm chậm chảy, một con cá nhỏ nhảy ra khỏi mặt nước, đuôi cá mang theo một đường cong bằng bọt nước xinh đẹp, nó cũng có thể cảm nhận được sát khí lạnh lẽo trong nháy mắt ấy?

“Mấy người nhằm vào ai thế? Ngoài lúc ở trên đảo quân hạm ra, thật hiếm có khi nhìn thấy nhiều thí sinh đoàn kết lại như thế.” Minh Lạc gẩy một cái, cái bếp nhỏ sụp đổ, mọi thức ăn bọc trong bùn đều ở trong lửa. Sau đó cậu ấy phủi phủi bụi đất trên tay, nhếch miệng cười với cánh rừng rậm rạp, cười đến mức khiến người ta chỉ thấy lạnh lẽo đến tận đáy lòng. “Muốn cái gì? Số 79, hay là số 1?”

Tôi tĩnh tâm nghe, lửa còn sót lại đang cắn nuốt nhánh cây khô, gió nhẹ thổi qua ngọn cây, từng tiếng động rất nhỏ đều truyền vào tai. Nhưng có tiếng hít thở v.v… của ai hay không, với thính lực bình thường như tôi thì thật sự bất lực.

“Che giấu cũng vô dụng nhé, nếu không ra, tôi sẽ đến đấy. Mấy người có tin là dù tất cả các người giãy dụa phản kháng như thế nào, tôi đều có thể giết hết chỉ trong một giây không. Mấy người muốn tôi giống tên hề số 44 kia liếm môi, dùng lá bài Tú Lơ Khơ cắt đứt động mạch chủ ở cổ mấy người ra, hay là giống số 301 dùng cái đinh đâm vào tim, hay là giống thằng nhóc tóc đen số 17 kia, coi mấy người như rác rưởi, trực tiếp dẫm nát xương sống cho mấy người xong đời?” Minh Lạc phong khinh vân đạm nói, lười biếng đến gần cánh rừng, thờ ơ bước đi giống như tử thần hiện ra, khiến người ta cảm thấy cậu ấy đáng sợ nói được là làm được.

Tôi vươn tay bụm mặt, Minh Lạc… Sao cậu biến thái vậy?

“Vẫn không đi ra à?” Minh Lạc lại xoay người lại, vẻ mặt thay đổi cực kỳ nhanh, tử thần lại biến thành người bình thường. Cậu ấy có vẻ như rất đáng tiếc lại ngồi xuống, sau đó tươi cười nham hiểm với tôi, như đang đùa dai trò gì đó “Sniper, lựu đạn.”

Lúc tôi còn chưa kịp định thần lại, chợt nghe thấy trên một đại thụ sum suê cành lá có một giọng nữ hơi lười nhác đáp lời “Vâng, đại ca.” lời vừa dứt, xa xa chợt vang lên một tiếng nổ “ẦM!”, hình như là bom được ném mạnh ra rất xa, trở thành hành động cảnh cáo không đả thương người. Nói là lựu đạn nhưng cũng không có lực sát thương lớn như đạn thép, nhưng tôi lại cảm thấy như bị một trận kình phong nóng rực sát qua hai má, tóc bị thổi tung thành tảo biển, giống như nữ quỷ đang giương nanh múa vuốt.

Sau đó tôi nhìn thấy gần mười thí sinh yên lặng nhô đầu ra khỏi rừng rậm, bọn họ ôm mũ xách quần nhảy đi nhảy lại, một giây cũng không muốn lưu lại nơi đầy mùi thuốc nổ và không khí nóng rực này. Thậm chí tôi còn nhìn thấy Tonpa cũng chạy như điên sau người khác, đúng là đi đâu làm gì cũng đều có thể nhìn thấy anh ta. Xa xa còn có khói đặc bốc lên, mấy đại thụ chậm rãi đổ ập xuống.

“Kỳ quái, cho dù muốn cướp thẻ báo danh nhưng nhiều người cướp một người như vậy cũng rất không có lời, sao bọn họ lại như là con ưng ngu ngốc vây quanh thịt thối thế?” Minh Lạc vừa nói vừa dùng chân dẫm dẫm lên mấy hòn đá còn đang bốc khói, so với chuyện có người đến cướp thẻ báo danh hay không, cậu ấy để ý đến chuyện thức ăn đã chín hay chưa hơn.

Tôi nghĩ nghĩ, trấn định nói: “Có lẽ là vì số 1 có ba điểm.” khi giám khảo cửa thứ ba cho tôi lựa chọn đi hay ở, anh ta đã ám chỉ rất rõ ràng rằng số báo danh số 1 duy nhất tiến hành cuộc thi, ‘duy nhất’ thì đều có vẻ đáng giá. Ha ha, nhưng cai ngục Lippo à, tôi thật sự không hề muốn phá hỏng phòng chỉ huy của anh.

“Là ba điểm, trên mỗi tờ giấy rút thăm có ghi số báo danh của con mồi, nó có hai điểm cộng với thẻ báo danh của mình là đủ ba điểm qua cửa thi này, ngoài tờ giấy mà tác giả rút làm mẫu trước mặt mọi người ra, những tờ giấy khác đều viết số 1.” Sniper nhô đầu ra khỏi một cái cây, mái tóc màu rám nắng của cô ấy xõa xuống nhánh cây như dòng chảy, cả người treo lơ lửng, rút ra tờ giấy cho chúng tôi xem, mặt trái là một số ‘1’ to. “Tờ giấy mà em giúp đại ca rút thăm cũng như vậy, em nghĩ tờ giấy của người nào cũng có.”

Ngụ ý chính là nếu bạn thật sự không cướp được con mồi của bạn, lại không có bản lĩnh kiếm đủ ba thẻ báo danh nào khác, bạn hãy đi cướp số 1 đi, cô ấy ba điểm đấy.

Sniper nói như ứng phó công việc xong, lại linh hoạt thẳng người lên, tiếp tục trở lại lùm cây