The Soda Pop
Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Tác giả: Mạn Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325145

Bình chọn: 8.5.00/10/514 lượt.

uốn bắt cóc tống tiền nhà Zoldyck vơ vét tài sản làm tiền chuộc đâu. Hàng hóa sở dĩ là hàng hóa, đó là bởi vì có thị trường. Chiếc thẻ này với tôi mà nói không đáng một xu, nhưng đối với cậu thì ít nhất có thể giá trị một đồng. Không nhiều không ít, cậu cho tôi một đồng Geny là được.” Minh Lạc lấy kính râm từ trong túi quần ra, thuận tay che đi đôi mắt quá mức âm u. Mỗi lần bắt đầu cò kè mặc cả với người khác là đã muốn ăn thịt người ta, đeo kính mắt có thể trở nên chân thành sạch sẽ, làm ăn mới có thể thịnh vượng phát đạt.

“Thật?” Killua không tin, giương mắt nhìn về phía người đàn ông đang cười giả dối kia, vẫn đứng ở nơi thích hợp nhất để tránh công kích, đối với một đứa trẻ mười hai tuổi mà nói, cậu ta quá lý trí.

“Thẻ giảm giá ‘Một đồng Geny’ của nhà Zoldyck hẳn là cậu có chứ, lúc các cậu làm khuyến mãi, chẳng phải từng phát một đống thẻ như vậy sao? Giảm 8%, 10%, 5%, còn có cả một đồng Geny xử lý một vụ. Cho tôi một thẻ đi, tiểu thiếu gia.” Minh Lạc lắc lắc thẻ báo danh, vẻ mặt dụ dỗ cười “Cậu cũng đâu có lỗ vốn gì.”

“Đó không phải là khuyến mãi.” Killua nhếch miệng nhe răng nanh, giống như rất phản cảm người khác định nghĩa nhà cậu ta như vậy.

“Rồi, đó là quảng cáo.” Minh Lạc tươi cười có chút trào phúng, thấp giọng hừ lạnh một câu “Cũng chỉ có cái loại thế giới bị rò rỉ chồng chất này, sát thủ mới có thể hợp pháp hóa như thế, ngay cả căn nhà cũng có thể biến thành khu ngắm cảnh. Không có giới hạn hắc bạch, ‘cá lớn nuốt cá bé’ cũng bị phóng đại lên, cái loại thế giới tưởng tượng như thế này, tôi thật muốn cho tác giả nhanh đi chết đi, đừng ra làm gì cho mất mặt xấu hổ.”

Tôi vốn định điệu thấp ngồi xổm một bên làm cây cỏ, dù sao những lúc Minh Lạc làm ăn, tôi ngắt lời thì không tốt lắm. Nhưng sau khi nghe thấy vậy thì lại không nhịn được ho khan, kỳ thật chúng ta đã ở thế giới tưởng tượng rồi. Nguyền rủa tác giả là không tốt lắm đâu, người ta là vô tội mà.

“Thành giao, đưa đây.” Killua nhấc khóe miệng lên, gương mặt mèo đáng yêu chợt hiện ra dưới mái tóc màu bạc, cậu ta lấy từ trong túi quần ra một chiếc thẻ phi đến đây, sau đó ‘móng vuốt vèo’ duỗi ra chờ thẻ báo danh.

Minh Lạc nhận được chiếc thẻ rồi giơ tay vung thẻ số 199 về phía Killua, sau đó khẽ hôn thẻ giảm giá ‘một đồng Geny’, cười nói “Hợp tác vui vẻ, cậu bạn.”

Killua lấy thẻ vào túi rồi quay đầu bước đi, một giây cũng không lãng phí, xem ra cậu ta không có hảo cảm gì với chúng tôi. Tôi chú ý tới cậu ta vẫn luôn dừng lại ở khoảng cách mà cậu ta cho rằng là an toàn, không hề tiến lên một bước.

Nơi chúng tôi dừng chân là một mỏm núi nhô ra trên đảo, cúi đầu là nhìn thấy dòng suối dài nhỏ chảy qua hải đảo xanh mượt, tôi ngồi xổm bên chân Minh Lạc, híp mắt cảm thụ gió mát thổi qua từng lọn tóc.

Minh Lạc kẹp hai chiếc thẻ báo danh trong tay, ngẩng đầu nhìn trời, kính râm như được phủ một tầng ánh nắng. Cậu ấy đợi ba giây mới hiểu rõ nói “Nói cách khác, không có ai có lá gan bước ra à? Cho dù là thứ rẻ tiền thì bình thường cũng không có gì tốt, cũng không thể bài trừ có vài ông chủ bán nhà luôn nhảy giá*. Ăn cơm không phải trả tiền thì rất ít, nhưng không có nghĩa là không có.”

*Nhảy giá: Năm 2009, thị trường bất động sản ở Trung Quốc nóng lên, giá không ngừng tăng lên theo từng ngày, rất nhiều ông chủ kinh doanh bán nhà không ngừng tăng cao giá cả để thu hoạch nhiều ích lợi, nhiều người gọi hiện tượng này là “nhảy giá”, ý là giá cứ tăng mà không dựa theo quy luật nào)

Tôi đồng ý gật đầu, đâu phải không thể ăn không được của ai, chỉ là một việc làm đơn giản thôi, cũng đâu có yêu cầu người bị ăn kia nhất định phải trả giá cái gì.

“Không có ai cần thì tôi đành ném đi vậy.” Minh Lạc giơ thẳng tay lên, hai chiếc thẻ báo danh xoay tròn bị văng ra ngoài sườn núi, chậm rãi bị gió đưa đi xa “Tạm biệt nhé, số 197 và số 198.”

Thẻ báo danh vừa rời tay rơi xuống được vài giây, cuối cùng có người không nhịn được chạy ra khỏi nhánh cây ẩn nấp. Động tác nhẹ nhàng hơn cả chim, nhảy lên không trung, chuẩn xác bắt được chiếc thẻ rồi bỏ chạy. Tôi nhìn thấy cái đầu trọc kia, tôi chỉ có tí trí nhớ về anh ta, là Ninja tôi nhìn thấy ở cửa thứ hai.

“An, cậu thấy chưa. Người ở thế giới này với tớ không thể cùng con đường được, tớ vẫn quen ngồi ở trong phòng hội nghị có điều hòa hơn, uống cà phê đen mà em bí thư bưng lên cho tớ, cười nho nhã lễ độ giao tiếp với đám lão hồ li cũng nho nhã lễ độ. Thứ tớ muốn là một đám đối thủ thông minh cũng có hứng thú như tớ, khi tớ muốn đưa ra hàng hóa nào là bọn họ hiểu giá của tớ, khi tớ nói muốn cho không, thì cũng sẽ không hề hèn nhát đứng ngó đằng xa. Tin tưởng và tôn trọng, nơi này từ đầu đến cuối vẫn không phải thế giới của mình.”

Minh Lạc ngẩng đầu thản nhiên cười, mái tóc màu vàng là màu sắc sáng nhất trên người cậu ấy, đón gió mềm mại tự do tung bay.

Tôi biết, Minh Lạc không thích trực tiếp chém giết, cậu ấy từng đã tao nhã nắm trong tay thế giới cậu ấy muốn.

“Ngẫu nhiên tớ cũng sẽ nghĩ có lẽ thế giới tên là Hunter này, ngày nào đó sẽ đột nhiên sụp đổ.” Bình thản như đang nói chuyện phiếm, tôi đột nhiên khẽ cườ