
ruta, lựa chọn của tôi không cần sự phẫn nộ của anh.
So với băng Ryodan vốn chẳng liên quan gì đến anh, Minh Lạc có khi hận tên “Kurapika” trong cơ thể này hơn. Bởi vì anh bị buộc bước vào địa ngục huyết tinh toàn ‘nhờ’ linh hồn xấu xí chỉ có trả thù này.
Vươn tay đè trang giấy trên bàn kia thật mạnh, câu thơ tiên đoán mơ hồ giữa các kẽ ngón tay… Bạn đánh ra dãy số tử thần… Chờ đợi…
Đi về phía diệt vong.
Tờ giấy được ghi ra bởi năng lực ‘Đại thiên sứ tự động’ của Neon, lời tiên đoán chuẩn xác trăm phần trăm.
Minh Lạc vò nát tờ giấy, như là đang vò nát vận mệnh mà mình không thể sửa đổi. Sau đó đi vào phòng, trên giường mềm mại sạch sẽ, cậu ấy ngủ im lặng như một đóa hoa nhỏ khẽ nở trong bóng tối.
Nếu không phải vì nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ, thì dáng vẻ yếu ớt như vậy rất giống như một cảnh vật có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Minh Lạc bất giác thở nhẹ, trong trạng thái Tuyệt của năng lực Niệm, anh còn dễ bị xem nhẹ hơn cả không khí. Đi đến bên giường ngồi xuống, vươn tay sờ sờ bàn tay mà cậu ấy khoát lên đệm, nhiệt độ thấp hơn người bình thường, dịu dàng lành lạnh. Mùi hương thoang thoảng như có như không quanh mũi, nói không rõ là mùi của đóa hoa nào đang nở rộ.
Cúi người dịu dàng khẽ hôn má đối phương, một nụ hôn chúc ngủ ngon rất quý trọng.
“An, tớ rất nhớ nhà, còn cậu?” Minh Lạc mệt mỏi cười nói, cẩn thận lại nhỏ giọng nói.“ Còn nữa, tớ yêu cậu.”
Ánh mặt trời như kẻ lang thang không nhà để về, chiếu vào trong phòng khách sạn trống rỗng lại ấm áp này, lẳng lặng lắng nghe một cô gái đến từ thế giới khác lặng lẽ nói.
Ban đầu chỉ vì cậu mà đến, cho dù chết, tớ cũng muốn vì cậu mà đi.
Đôi khi tôi hay ảo tưởng, mặt trời mà rơi từ trên trời xuống thì sẽ thế nào? Nhất định là khắp thế giới đều sáng lên rạng rỡ, mọi bóng tối hắc ám đều bị ánh sáng đẩy lùi ra khỏi Trái Đất, từ nay về sau thế giới hòa bình, không còn tội phạm và ngục giam nữa.
Quả nhiên, ảo tưởng không thực tế này luôn có thể khiến tâm tình người ta sung sướng.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời mang theo nhiệt độ ấm đến tận trái tim, tôi ngồi trong quán nước ngoài trời trên đại quảng trường, xung quanh có mấy chục chiếc bàn hình tròn màu trắng.
Tôi ngồi trên cái bàn cạnh vỉa hè, bốn phía đều là nhà hàng hoặc là tòa nhà kinh doanh, khiến toàn bộ quảng trường rộng lớn trở thành một khu vườn kín bất quy tắc. Nơi nơi đều là người trẻ tuổi, nơi nơi cũng đều là khách du lịch.
Tôi uống nước lạnh, ngồi ở bàn không có ô che nắng ấm, trên mặt bàn là một chiếc vé xe về Esme. Sáng nay, Minh Lạc nghiêm túc bàn bạc với tôi, dù sao tôi ở Yorknew ngoài làm vướng chân ra thì không giúp được gì, chi bằng về Esme chờ tin tức.
Dù là Minh Lạc hay là băng Ryodan, quả thật tôi không có cách nào giúp được. Giúp một bên nào cũng vẫn không phải là giúp, mà là phản bội.
Tôi suy nghĩ vài phút mới sắp xếp hành lý, cười tạm biệt Minh Lạc và nhân viên phục vụ khách sạn. Rồi đi đến nhà ga, trước khi lên đoàn tàu đường dài, ngay cả hành lý cũng không cần, cứ thế chạy đến đây.
Chuyện tới bây giờ, căn bản không còn tinh thần tự nhiên tiêu sái nữa, tôi hoàn toàn không bỏ ra ngoài tai được, dù là Minh Lạc hay là hắn. Hai người kia đúng là đang xé thịt tôi nghiền nát xương cốt của tôi mà, chọn bên nào cũng không được, đau đớn tê tâm liệt phế.
Dù kết quả cuối cùng như thế nào, tôi đều không rời đi được. Kurapika có thể báo thù, nhưng Minh Lạc… phải về nhà.
Minh Lạc đã đáp ứng tôi rằng cậu ấy sẽ trở về, dù thế nào cũng sẽ trở lại thế giới có Tử Thương có Tiểu Khải ấy, tôi tin tưởng cậu ấy. Cho nên tôi có thể chết ở đây, nhưng Minh Lạc không thể.
Tôi mệt mỏi tựa vào bàn, mặt bàn plastic màu trắng nóng lên do ánh mặt trời. Tôi vô cảm nhìn dây xích tay màu đỏ trên cổ tay mà Minh Lạc đã mua cho tôi, bên tai là tiếng đàn violon của nghệ nhân lưu lạc trong quảng trường, lúc đến đây, tôi nhìn thấy một nghệ nhân mặc áo choàng màu tối, kín từ đầu tới chân, khăn quàng cổ dài thêm mũ lông và khẩu trang đang kéo đàn violon. Một giây ấy, tôi cảm thấy như đang trở lại đại quảng trường Esme vậy.
Tiếng đàn rất mỹ lệ, giống như có thể nghe thấy sự tiêu sái đến đi vội vàng trong đó. Nhẵn nhụi, không cố ý truy đuổi, một nhân tài âm nhạc thành thục có hơi thở mạnh mẽ và giai điệu lang thang. Kiểu âm thanh này nhất định không được thị trường ưa chuộng, bởi vì quá hiện thực.
Mà, tôi đang nhầm sao? Sao bỗng dưng lại cảm thấy người đó kéo đàn nghe rất quen thuộc, nhưng lại hoàn toàn không nhớ ra đã nghe qua lúc nào khi nào.
“Thật đau đầu, nếu hắn biết Minh Lạc là địch nhân…” Tôi vò đuôi tóc, tối tăm phiền não, hắn tuyệt đối có năng lực hành hạ địch nhân đến chết, tôi không hề hoài nghi thủ đoạn của tên thông minh đó.
Mà nếu song phương cứ tiếp tục giằng co nhau như vậy, Minh Lạc dù có giấu kín mình đến thế nào đi nữa thì sớm hay muộn cũng sẽ bị tìm ra, Minh Lạc dù thông minh nhưng một mình cậu ấy sao có thể đối kháng được hơn mười con nhện được.
Tuy rằng con nhện toàn là kẻ bại hoại đầy nợ máu đáng ngồi tù một vạn năm, nhưng tôi vẫn không quá tán đồng trả thù tư. Vấn đề lớn nhất là nhữn