Polly po-cket
Chú Bé Rắc Rối – Nguyễn Nhật Ánh

Chú Bé Rắc Rối – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321865

Bình chọn: 8.00/10/186 lượt.

quá xá ! Nhờ vậy mà tôi có thể nấn ná thêm it’ lâu nữa, chưa vội gì dính vô “cục nợ” cho mệt. Đúng rồi, chuyện học tập chứ đâu phải chuyện giỡn chơi, nhào vô “rụp” một cái là hỏng bét !

– o O o –

Kể từ hôm đó, tôi và An tự nhiên chơi thân với nhau mặc dù không đứa nào nhắc đê”n chuyện giúp đỡ nhau học tập. Trong khi các cặp khác lúc nào cũng túm tụm lại ở góc lớp hay ở các gốc cây trong sân trường để cùng giải bài tập hay truy bài lẫn nhau, thì hai đứa tôi cứ kè nhau đi đá bóng, tâng cầu hoặc ngồi đấu láo trong căng-tin.

Những hành vi của hai đứa tôi không lọt khỏi mắt của thằng Nhuận, phân đội trưởng kiêm tổ trưởng tổ hai, tức tổ học tập của chúng tôi. Nó lộ vẻ nghi ngờ:

– Tụi mày về nhà có học chung với nhau không đó?

Tôi nhanh nhẩu:

– Có chớ ! Ngày nào lại chẳng học chung !

Nhuận trợn mắt:

– Cái gì ! Ngày nào cũng học à?

Biết mình hố, tôi cười xởi lởi:

– À không, tụi tao chỉ học với nhau vào chiều thứ năm và chiều thứ bảy thôi.

Nhuận vẫn chưa tha:

– Sao ở lớp chẳng bao giờ thấy tụi mày giở tập ôn bài hết vậy?

Tôi ưỡn ngực:

– Chỉ những đứa kém mới phải ôn bài tại lớp, còn tụi tao thuộc nhão ở nhà rồi !

Thấy điệu bộ oai phong lẫm liệt của tôi, Nhuận không truy nữa nhưng rõ ràng nó chưa tin tôi lắm. Bằng cớ là trước khi bỏ đi, nó đe:

– Được rồi, hôm nào tao sẽ đến nhà tụi mày kiểm tra coi sao !

Nói chuyện với thằng Nhuận, tôi làm bộ “cứng” như vậy nhưng trong bụng đã thấy run. Nghe nó dọa, tôi càng chột dạ. Ngay hôm sau, tôi giục An:

– Phải học chung với nhau ngay tuần này, mày ạ ! Thằng Nhuận mới hỏi thăm sức khỏe tụi mình đó !

Trước vẻ mặt hớt hải của tôi, An tỉnh khô:

– Từ từ đã !

Tôi nóng nãy:

– Từ từ gì nữa ! Từ bữa đó đến nay hơn một tuần rồi !

An vẫn phớt lờ:

– Tao chưa kịp chuẩn bị.

Tính cù cưa cút kít của An không còn làm tôi “cảm động” nữa. Tôi nhăn nhó:

– Thì chuẩn bị lẹ lẹ lên !

Nó nheo mắt nhìn tôi:

– Bộ mày sợ thằng Nhuận hả?

Tôi đỏ mặt:

– Sức mấy mà sợ !

Chỉ đợi có vậy, An vỗ vai tôi:

– Vậy thì để tới tuần sau hẵng hay !

Tôi lo lo trong bụng nhưng lần này không dám giục. Giục nó, nó lại cho là tôi sợ thằng Nhuận. Thôi, vậy cũng được ! – Tôi tự trấn an – Chữ nghĩa thì nó nằm đó chớ có chạy đi đâu mà lo !

Nhưng dường như để chơi khăm tôi, ngay sau khi ra chơi vào, An lãnh ngay một con hai môn lý. Cô Phương gọi lên kiểm tra bài cũ, nó không trả lời được lấy một câu.

Nhưng khổ nỗi, mấy đứa trong ban cán sự lớp không nhìn thằng An mà lại quay đầu dòm tôi làm như chính tôi vừa bị điểm hai vậy. Thằng Nhuận ngồi bàn trên nghoảnh cổ nguýt tôi một cái dài cả cây số. Đồ con gái ! Tôi rủa thầm trong bụng.

Đang bực mình nên khi thằng An lò dò xách tập len vô chổ ngồi, tôi huých nó một cái vào hông:

– Mày làm tao quê mặt !

Nó nhún vai:

– Có gì đâu mà quê !

– Sao lại không ! Chẳng lẽ xơi điểm hai mà mày không thấy mắc cỡ?

– Xì, khối đứa không thuộc bài chớ đâu phải mình tao ! Tao chẳng thấy mắc cỡ gì hết ! Tao quen bị điểm kém rồi !

Cái thằng nói ngang như cua làm tôi phát chán. Quen gì không quen lại quen bị điểm kém ! Vậy mà nó cứ tỉnh rụi ! Kiểu này thì tới “tết Công-gô” chưa chắc tôi giúp cho nó khá lên được.

Khi ra về, thằng Nhuận đi sát bên tôi, khịa:

– Ở nhà tụi mày thuộc nhão quá hén?

Tôi cau mặt lầm lì không đáp. Thằng An đang đi cạnh tôi, vọt miệng:

– Cũng phải có thì giờ cho tao chuẩn bị chớ ! Học “rụp” liền một cái đâu có được !

Nghe luận điệu “cối xay cùn” của An, tôi đang làm mặt nghiêm cũng phải phì cười.

Nhưng Nhuận không cười, nó gật gù:

– Vậy thì đợi tuần sau coi sao !

Nói xong, nó quẹo sang lối khác. Nhuận có tướng đi ẻo lả, giọng nói lại eo éo, tụi bạn trong lớp thường chọc nó là “con gái”. Vậy mà tính nết của nó thì ngược lại, cứng rắn, không hề biết nhượng bộ là gì, đánh võ tay và đánh võ miệng đều không thua ai. Năm ngoái, nó nổi tiếng học giỏi đồng thời cũng nổi tiếng đánh nhau. Đầu năm nay, từ khi được bầu vào ban chỉ huy trong đại hội chi đội, nó mới bắt đầu sinh hoạt gương mẫu và thôi trò đấm đá.

Tôi nhớ hồi mới vào lớp sáu, thấy điệu bộ yểu điệu của Nhuận, không biết tay nào phao tin nó là gái giả trai. Một lần, thừa lúc nó vào nhà vệ sinh, mấy tên nghịch tinh bèn rủ nhau rình xem khi đi tiểu nó đứng hay nó ngồi. Không dè nó biết được, vác gạch rượt mấy tên kia chạy vắt giò lên cổ.

Ai chớ nó đã nói là làm. Nó đã nói đến nhà thì đừng có hòng trốn. Thấy tôi tỏ vẻ rầu rĩ, An choàng tay qua vai, rủ:

– Lo làm quái gì ! Đi uống xi-rô chanh với tao đi !

Nghe tới xi-rô chanh, bao nhiêu phiền muộn trong lòng tôi tan biến hết. Đang trưa nắng mà uống xi-rô chanh thì mát phải biết !

– o O o –

Thằng Nhuận nói “đợi tuần sau coi sao” thì ngay đầu tuần sau, thằng An cho nó coi liền. Trong giờ toán của cô Quỳnh Hoa, An xơi ngay một con hai nữa. Mà nào phải làm bài tập gì cho cam, đây chỉ là kiểm tra miệng thôi.

Nói cho công bằng thì không phải chỉ một mình nó bị hai, nhưng câu hỏi cô giáo đặt cho nó là những câu hỏi dễ nhất. Cô hỏi:

– Em cho cô biết góc là gì?

Chúng tôi đã được học: Góc là một hình tạo bởi hai nửa đường thẳng cùng p