
trước đệ đệ của em trị bệnh như thế nào, còn thiếu bạc không?” Nàng trong cơn buồn ngủ thuận miệng hỏi.
“Đa tạ chủ tử quan tâm, gia đệ đã không còn đáng ngại, đại ân đại đức của chủ tử, nô tỳ suốt đời khó quên.”
Mắt nhìn thấy Lan Tương muốn quỳ xuống, Chu Anh đành phải lên tiếng: “Được rồi, đều đi ra ngoài đi, để cho ta nghỉ ngơi một lát.”
Trên người thoải mái rất nhiều, thời điểm mở cửa sổ thông khí chuẩn bị luyện chữ bút lông lại đột nhiên ngửi được một mùi hương nồng đậm mà kỳ dị, là mùi hương thiên nhiên nhưng lại chưa bao giờ ngửi thấy: “Lan Tương, tiến vào.”
“Ta ngửi thấy mùi hoa sâu kín truyền tới, vào ban ngày không có, là các em đang làm cái gì ăn chơi sao?”
“Chủ tử, mùi thơm này là hoa quỳnh nở ở phía tây ngự hoa viên phát ra, hoa quỳnh* chỉ nở vào ban đêm, hương bay mười dặm, lục đông cung bên kia, cũng có thể ngửi được.”
“Thay xiêm y cho ta, ta muốn đi nhìn hoa này một cái.”
“…”
*Hoa quỳnh:
Chi Quỳnh (danh pháp khoa học: Epiphyllum), là một chi thực vật gồm khoảng 19 loài thuộc họ Xương rồng (Cactaceae), có nguồn gốc từ Trung Mỹ. Tên gọi chung của chúng trong tiếng Việt là quỳnh, hoa được gọi là hoa quỳnh. Các loài quỳnh thường được trồng để làm cảnh và hoa nở về đêm nên được mệnh danh là nữ hoàng của bóng đêm. Thân và lá một số loài quỳnh cũng được thêm vào trong một số dạng của loại đồ uống gây ảo giác ở khu vực rừng mưa Amazon là ayahuasca.
Có những người thắc mắc vì sao đóa quỳnh chỉ nở về đêm, các nhà sinh vật học đã lý giải do nhịp sinh học. Nhưng ở đây, là một câu chuyện khác về đóa hoa quỳnh chỉ nở trong đêm…
“Tùy Dạng Đế là ông vua vô đạo của Trung Quốc. Một đêm, ông vua này nằm mơ thấy một cây trổ hoa rất đẹp. Cũng đúng lúc đó, trước cửa ngôi chùa cổ kính Dương Ly tại thành Lạc Dương, tỉnh Dương Châu, có một luồng sáng rực lên như lửa cháy, nhưng không gây mùi khét mà tỏa hương thơm sực nức.
Sáng hôm sau, dân chúng bàng hoàng khi thấy gần giếng nước trong sân chùa mọc lên một cây hoa lạ, trên ngọn trổ một đóa ngũ sắc với 18 cánh lớn ở phía trên, 24 cánh nhỏ ở phía dưới. Mùi hương của loài hoa này thơm ngào ngạt bay tỏa khắp nơi, lan xa đến ngàn dặm. Dân chúng đặt tên là hoa quỳnh.
Được tin hoa đẹp, Tùy Dạng Đế liền quyết định tuần du Dương Châu để thưởng ngoạn. Nhưng khốn nỗi khi thuyền rồng của nhà vua chưa cập bến Dương Châu thì cũng là lúc bông hoa quỳnh đẹp kia vừa độ rụng cánh sau trận mưa lớn. Tùy Dạng Đế xa giá đến xem hoa song chỉ còn thấy trơ vơ cánh hoa úa rũ, tan tác. Tức giận, nhà vua ra lệnh nhổ bỏ, vứt đi.
Từ đó loài hoa quỳnh không nở ngày và không thơm cho khắp thế gian nữa. Nó chỉ khiêm nhường nở về đêm và chỉ dành cho những tâm hồn thanh tao biết đợi chờ.”
“Hoàng Thượng, nên lật bài tử.” Chợt có tiếng nói của thái giám vang lên bên tai, đang đắm chìm trong phê duyệt tấu chương, Gia Nguyên đế có chút không vui, cau mày đang định phát hỏa, giương mắt đã thấy con bài ngà bảo lâm Chu thị Lan Tâm đường.
Một đám cẩu vật phủ nội vụ này, thật sự là biết nhìn người gắp đồ ăn.
“Liền…” Còn chưa có nói xong, Thôi Vĩnh Minh liền tiến lên: “Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương đến đây, đang ở ngoài điện.”
Tay hắn dừng một chút, thản nhiên mở miệng: “Thôi, mang xuống đi, tối nay trẫm bồi Hoàng Hậu, tuyên.”
Dáng vẻ Khương hoàng hậu đẹp đẽ quý giá ung dung, ý cười trên mặt giống như đo đạc vừa đúng: “Thần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng.”
“Muộn như vậy Hoàng Hậu tại sao cũng tới, có chuyện gì kêu cung nữ bên người tới nói một tiếng là được rồi a.” Gia Nguyên đế buông tấu chương tiến lên nâng tay nàng: “Trên tay lạnh như vậy, Thôi Vĩnh Minh, châm chén trà nóng cho Hoàng Hậu.”
“Tạ ơn Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nhật lí vạn ky*, thần thiếp còn quấy rầy, là thần thiếp không phải.” Hoàng Hậu cười nhạt nhìn Hoàng Thượng: “Thần thiếp lần này tới chính là muốn hỏi Hoàng Thượng chuyện lễ vạn thọ một chút, Hoàng Thượng có ý tưởng gì không?”
*Nhật lý vạn ky: (日理万机): chỉ việc Đế vương ngày xưa xử lý muôn vàn chính sự, chăm chỉ đến cực điểm. Hay hàm ý người làm chủ một quốc gia có bao nhiêu công việc quan trọng cần phải giải quyết.
“Hoàng Hậu nghĩ sao?”
“Nếu ấn theo tổ chế không khỏi quá mức cũ kỹ, năm nào cũng không có ý mới, hơn nữa năm nay trong cung mới vào vài vị muội muội, làm hậu cung thêm vài phần sinh khí vui tươi, ý tứ thần thiếp là muốn nhìn xem các vị muội muội có đưa ra chủ ý khác không, Hoàng Thượng người thấy sao?”
“Liền theo ý Hoàng Hậu đi, hết thảy giản lược cho thỏa đáng.” Gia Nguyên đế thản nhiên phân phó, buông tay nàng ra: “Trời tối đường xa, Hoàng Hậu về cung trước đi, trẫm còn có vài phần tấu chương chưa phê duyệt, muộn chút lại đi nhìn nàng.”
Khóe miệng Khương hoàng hậu bật ra một nụ cười khổ, phúc thân cáo lui. Bóng đêm nặng nề, xa xa chỉ có chấm nhỏ thưa thớt, giống như tâm tình nàng cô tịch, từ lúc nào bắt đầu, nàng cũng đã bắt không được tâm tư Hoàng Đế, giống như gió khó có thể nắm vào tay.
Vốn tưởng rằng hắn sẽ thích hình thức kiểu mới lại hoạt bát như vậy, lại chọc hắn vẻ mặt không kiên nhẫn, Khương hoàng hậu thở dài: “Hạnh Chi, ngươi n