
cháu sẽ mãi mãi rời xa anh ấy, không bao giờ quay về.”
Bóng lưng đẹp đẽ của Sa Sa trải dài trên bờ biển, vẻ thỏa mãn cùng kiêu ngạo không thể phủ nhận.
…
[…Xin lỗi, anh là bạn của chủ số điện thoại này đúng không?…'>
“Phải, có việc gì sao?”
[…Xin chào, tôi là cảnh sát, đây là bờ biển ở ngoại ô, ở đây có một vụ chìm ca nô, xung quanh bờ biển chúng tôi tìm được chiếc điện thoại này, có thể bạn anh là nạn nhân, anh có thể đến ngay không?…'>
_Bộp… bộp…
Khi nhận được tin, anh mới chợt nhận ra, căn bản anh không thể quên cô. Không phải chỉ cần không nhìn thấy cô, không nghe cô nói chuyện, không quan tâm đến cô thì sẽ quên, mà là càng ngày càng khắc ghi hình bóng của cô vào tận xương cốt.
Anh không cho phép em rời bỏ anh, nếu anh chưa cho phép, Huỳnh Ân Di, cho dù em lợi dụng anh, tiếp cận anh vì mục đích, anh cam tâm trở thành bù nhìn, mà yêu em.
Khi anh đứng trên bờ biển, cảm giác đau đớn trong tim kéo dài mãi, như thể vạn mũi kim đâm vào, từng cái từng cái, tê liệt cả tim anh. Đến khi nhìn thấy dòng tin nhắn kia, tim anh hoàn toàn lạnh lẽo, hai tay siết chặt nổi đầy gân xanh. Khi ấy, anh lại lạnh lẽo hơn cả băng, nguy hiểm hơn cả loài sói hoang.
Thì ra, là do ông ép cô, chứ không phải cô phản bội anh!!! Tất cả, đều là sắp đặt của ông ta.
-Từ nay trở về sau, tôi sẽ không bao giờ coi mình có người ông như ông, đứa cháu này, ông cũng xem như đừng có, là ông ép tôi đến con đường tuyệt vọng thì đừng ép tôi vì sao lại trở thành như hôm nay.
…
Đó là lần cuối cùng anh gặp ông của mình, đến bây giờ cũng chẳng bao giờ nhìn thấy, chỉ có lần sinh nhật lần này, vì câu nói trách cứ của cô, anh lại đổi ý mà đứng bên ngoài phòng, lặng nghe ông ta hỏi mình.
-Tránh xa tôi ra… đừng đến gần… đừng…
Dòng suy nghĩ bị đứt quãng bởi tiếng la đầy bất lực của Hạ Đồng, Dương Tử giật mình quay đầu nhìn thấy cô đang ngồi trên giường thu mình lại khóc, từng giọt nước mắt chạm tới cánh lòng của anh, càng lúc càng nhiều.
Hạ Đồng gục đầu úp lên giữa hai đầu gối, ôm chân mình, nước mắt càng chảy dài, lúc đó, cô rất sợ, sợ nếu bị bọn họ tóm được, cuộc đời cô chắc chắn bị hủy hoại. Vì sao họ lại ác độc đến thế?
Hạ Đồng đau đớn tủi nhục khóc, lại được một vòng tay dang ra ôm vòng lấy thân hình nhỏ bé của mình, vòng tay ấy, lòng ngực vững chắc ấy, lại ấm áp dịu dàng cùng vững vàng biết bao.
Dương Tử ôm thân thể bất lực của cô vào lòng, anh không biết lúc đó mình thế nào, anh chỉ biết, anh muốn ôm cô, cho cô dựa vào lòng ngực mình mà khóc, nước mắt của cô, làm con tim bấy lâu nay khóa chặt của anh rung động từng đợt một.
Hạ Đồng hai tay vấu chặt áo anh, nước mắt càng rơi nhiều, tiếng khóc càng lớn hơn,
khi ấy, cô cũng chỉ biết, ngoài anh ra, cô không cần bất cứ ai nữa, ngoài anh ra thì không thể ai có thể cho cô dựa dẫm, cho cô lòng ngực đầy an toàn cùng ấm áp này.
-Được rồi, nín đi.
Dương Tử ôm cô chặt một chút để cô có thể cảm nhận được hơi ấm của mình, nhẹ giọng nói.
-Tôi… tôi rất sợ… rất sợ… bọn họ muốn… tôi sợ lắm, Dương Tử.-Hạ Đồng như đứa trẻ bị bắt nạt liền òa khóc méc anh
-Không sao rồi, không sao rồi. Đừng nhớ nữa, quên hết đi.-Dương Tử vỗ vỗ bờ vai gầy run lên của cô.
Anh không thể dối lòng rằng “Mình không hề quan tâm cô.” mà là anh thật sự bắt đầu rất quan tâm lo lắng cho cô, hình bóng của cô từ từ khắc ghi vào tận tâm can của anh, vào tận trái tim khóa chặt của anh, mà anh, lại không dám thừa nhận điều đó, chỉ có thể nói với bản thân mình “Cô không phải dành cho anh, anh lại càng không thể dành cho cô.”
Hạ Đồng khóc một hồi rồi nín, nước mắt nước mũi tèm lem trên khuôn mặt, vẻ mặt yếu ớt của cô, làm cho anh chua xót trong lòng.
-Rửa mặt, rồi xuống nhà đi, tôi có cái này cho cô.-Dương Tử buông cô ra, vươn một tay lau nhẹ vài giọt nước mắt ở khóe mắt của cô, giông không còn lạnh như trước nữa.
Hạ Đồng thoáng chút ngạc nhiên, lời nói, cử chỉ của anh, hoàn toàn không còn xa lạ như trước, không còn vẻ lạnh lùng kiêu ngạo kia, chỉ còn một con người hết mực ân cần cùng dịu dàng.
Cô, đang nằm mơ hay sao? Nhưng nếu là mơ, cô nguyện được mãi trong giấc mơ này mãi, bởi vì bản thân cô, rất muốn thứ cảm giác ấm áp từ nơi anh.
Khi Hạ Đồng bước vào bếp, thì trên bàn ăn trải khăn trắng điểm vài hoa văn đã bày một ly kem sô-cô-la béo ngậy, một ly coffee cappuccino nóng tỏa mùi thơm nức, cùng một dĩa bánh macaron đủ màu sắc.
Dương Tử tựa lưng ngồi ở ghế, hai tay anh chắp lại đặt lên bàn, hai bàn tay đan vào nhau.
-Cái này…-Hạ Đồng sụt sùi chỉ những thứ trên bàn
-Những thứ này đều mua cho cô, vẫn còn trong tủ lạnh, nếu muốn ăn nữa thì lấy thêm.-Dương Tử nhìn cô, hai tay để xuống đút vào túi quần mình
-Thật, sao?-Hạ Đồng ngệch mặt, từ bao giờ, anh lại trở thành một con người khác biệt như trước đến thế này?
-Không muốn ăn sao?-Dương Tử nhìn cô, như ý muốn lấy lại những thứ trên bàn cất đi
-Không phải, ý tôi, ý tôi là… tôi sẽ ăn hết, sẽ ăn hết không bỏ thứ gì.-Hạ Đồng cười đến híp cả mắt, cảm giác vui sướng cùng hạnh phúc tràn đầy trong lòng cô
Dương Tử hơi nhoẻn miệng cười, sau đó nhìn cô nhanh như thoắt ngồi đối diện mìn