
nhất cô mau hoàn thành điều tôi muốn cô làm, nếu không, cô cũng lãnh hậu quả như cô ta.
…
Chiếc xe BMW đen mui trần vừa đậu trước biệt thự của Khiết Đạt thì ngay lập tức Hạ Đồng liền xuống xe, cô rất nhớ Tiểu Lạc, Tiểu Lạc như là mạng sống của cô, nếu không còn Tiểu Lạc thì cô không còn ai là người thân cả.
Khi cánh cổng mờ, Hạ Đồng chạy vào trong thì thấy tiểu Lạc đang ngồi trên ghế sô pha cùng Thi xem hoạt hình, tiếng cười khúc khích trẻ con của Tiểu Lạc vang vọng khắp phòng khách.
-Tiểu Lạc… Tiểu Lạc…-Hạ Đồng kích động gọi tên Tiểu Lạc, bản thân vì quá vui mừng không kìm được nước mắt
Tiểu Lạc nghe giọng của Hạ Đồng, giật mình quay qua nhìn cô, ánh mắt trẻ con chứa đựng đầy vui sướng hạnh phúc.
-Chị hai…
Tiểu Lạc quăng chiếc gối đang ôm, nhảy xuống ghế sô pha chạy đến ôm chầm lấy Hạ Đồng.
-Chị Hai, em rất nhớ chị hai…
-Tiểu Lạc ngoan, chị hai cũng rất nhớ Tiểu Lạc…-Hạ Đồng giọng nghẹn ngào, hôn lấy Tiểu Lạc
Nếu người lạ nhìn vào chắc chắn sẽ cho rằng đây là cảnh mẹ gặp lại con không ai nghĩ rằng cô là chị hai của Tiểu Lạc, nhìn thấy cũng xúc động.
-Hạ Đồng, cuối cùng cậu cũng về, mấy hôm nay tớ cùng Tiểu Lạc đợi cậu mãi.-Thi đứng lên, mỉm cười khi thấy cô
-Thi, phiền cậu quá rồi.
-Phiền gì chứ, là mình và Tiểu Lạc lên tìm cậu mà không báo trước.
-Anh Dương Tử, anh Dương Tử, Tiểu Lạc cũng nhớ anh.
Khi thấy Dương Tử bước vào, Tiểu Lạc cũng buông vội cô ra, chạy tới ôm lấy Dương Tử.
Cái quái gì thế? Cô vì vui mừng mà rơi lệ, vậy mà khi thấy Dương Tử lại quên mất cô, còn thiên lí không? Rõ ràng Tiểu Lạc là em cô mà!!!
Dương Tử ngồi xổm xuống xoa lấy đầu Tiểu Lạc, cử chỉ dịu dàng.
-Anh cũng nhớ Tiểu Lạc rất nhiều, có muốn anh dẫn đi chơi không nào?
-Dạ được.
-Không được.
Nghe Dương Tử nói xong, Hạ Đồng liền la lên phản đối.
-Chị hai, sao lại không được?-Tiểu Lạc xụ mặt buồn so
-Như thế thì phiền anh Dương Tử lắm, Tiểu Lạc ngoan đừng quấy nữa.-Hạ Đồng vội lấy lí do
-Dạ.-Tiểu Lạc miễn cưỡng đáp
-Không phiền, hiện tại anh rất rãnh.-Dương Tử lại nhún vai, thản nhiên nói
-Không cần muốn làm Tiểu Lạc vui mà anh ép mình, không cần.-Hạ Đồng nhăn mặt nói
-Chị hai, anh Dương Tử nói rãnh thì mình đi chơi đi, được không chị hai?-Tiểu Lạc lại bày mặt cún con ra, năn nỉ
-Tiểu Lạc…-cô bất đắc dĩ nói
-Không lẽ em nỡ làm Tiểu Lạc buồn?
-Được rồi.
Hạ Đồng đành thuận ý.
-Hura… chị hai muôn năm, anh Dương Tử số một…-Tiểu Lạc hưng phấn la lên
Hạ Đồng thở dài, bắt gặp nụ cười mãn nguyện của anh, cô khẽ trừng mắt, rõ ràng anh cố ý, muốn dẫn Tiểu Lạc đi, mà cô thì không muốn, đi cùng anh, làm sao cô chịu nổi!???
Bộ có thù hay sao? Cứ bám theo cô hoài vậy?
Chuyện tình hoàng gia – Chương 132.2
Chương 132.2: Dương Tử tôi dù thế nào cũng không buông tay (3).
Khu vui chơi lớn nhất nằm gần trung tâm thành phố, nơi tụ tập đông đủ các loại trò chơi hấp dẫn người đến, dù là trẻ nhỏ hay người lớn thì cứ đến chủ nhật là nơi này đông nghẹt người.
Hôm nay tuy không phải chủ nhật nhưng người vào cũng khá đông, những người ra vào cổng chính, ánh mắt họ đều tập trung về nhóm người phía trước cổng … là ghen tỵ, là ngưỡng mộ, nhất là mấy cô gái ước gì mình có thể bay đến chỗ đó ngay.
Dương Tử mặc áo sơ mi đen, quần tây đơn giản.
Khiết Đạt cũng mặc sơ mi nhưng là màu xanh sẫm, quần tay đen.
Hạ Đồng không để ý đến Dương Tử, nắm tay Tiểu Lạc, coi anh như không khí.
-Được rồi, chúng ta bắt đầu chơi trò gì trước đây?-Thi hưng phấn lên tiếng
Hôm nay cũng ngoài dự định, cô chỉ muốn cùng Khiết Đạt ở nhà cho khỏe không nghĩ anh muốn đi cùng, tuy biết cả hai là con kì đà nhưng cứ xem cả hai là người tàng hình cũng được mà.
-Trò kia đi.-Thi cũng mặc kệ luôn, cô hớn hở chỉ đến vòng xoay lớn
Hạ Đồng nhăn mặt, còn Tiểu Lạc bình thản gật đầu nữa chứ.
-Thi, tớ chưa ăn gì không có gì để ói đâu.-Hạ Đồng phản bác
-Hay chúng ta đi cái kia đi chị hai.-Tiểu Lạc chỉ về khu nhà ma
-Chị hai em… không có đủ can đảm.-mặc dù nói câu này rất là mất mặt nhưng thà mất mặt thú nhận còn hơn
-Em thấy chúng ta bắt đầu bằng cái kia đi.-Hạ Đồng chỉ tay về phía quầy thú nhồi bông
-Quyết định vậy đi.-Thi kéo tay Hạ Đồng đi trước không quan tâm Khiết Đạt nhăn mặt phía sau
Hạ Đồng thở dài, nhìn sang Tiểu Lạc, cũng nắm tay thằng bé kéo đi, Khiết Đạt thì nhàn hạ khoác vai Dương Tử.
-Đi thôi, hôm nay chơi vui vẻ một chút.
Dương Tử cũng đã lâu không đến đây kể từ lúc từ nhà tình thương về, thôi thì cứ thoải mái một chút.
Đến quầy thú nhồi, ông chủ nhe răng cười chào đón.
-Năm nghìn một lần bắn, nếu các cô bắn trúng liên tiếp 5 phát thì sẽ được chọn một con thú treo ở kia.”
Ông chủ chỉ tay lên giá là một hàng thú nhồi bông đủ loại, toàn cở lớn nhìn là muốn ôm ngay, lại nhìn đám bọn họ.
-Nếu không trúng cũng không sao. Một phát trúng sẽ khuyến khích một lon nước ngọt.
-Năm nghìn hơi mắc.-Hạ Đồng nhăn mặt, ở khu vui chơi Thanh Thanh cũng chỉ có ba nghìn một lần bắn, nếu cứ năm nghìn chẳng phải cô mau sạch túi sao?
-Đừng lo, có người lo hết rồi mà.
Thi cong môi cười, nhìn về phía Khiết Đạt, anh cười khổ lấy trong bóp ra một tờ lớn đưa