Polaroid
Chuyện Tình Hoàng Gia

Chuyện Tình Hoàng Gia

Tác giả: Du Huyễn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211582

Bình chọn: 7.5.00/10/1158 lượt.

lòng với câu trả lời của Dương Tử

-Cậu làm trai ngoan? Bao giờ cậu thành như Khiết Đạt thế?-Dương Tử liếc nhìn Đình Hiên

-Hừm, cậu đang xem thường tớ hay là xem thường Khiết Đạt hả?-Đình Hiên rõ cáu

-Cả hai.-nói xong hất tay Đình Hiên ra khỏi vai mình thong thả đi về phía trước

-Ách, tên này đúng là không thay đổi tính tình gì cả.

Sa Sa thấy Dương Tử đi một mình tách ra khỏi Đình Hiên liền nhanh nhẹn chạy lên, khoác tay Dương Tử. Miệng cười kiều diễm, nói:

-Anh có mệt không? Em có đem khăn giấy với nước suối, có muốn uông không?

-Không cần.

Nói rồi lấy tay ra khỏi tay Sa Sa đang khoác mình.

Mặt Sa Sa nhất thời tối sầm, nhưng sau đó lại nở nụ cười sáng lạng, mặt dày lần nữa đi đến khoác vai Dương Tử.

-Anh không mệt không muốn uống nước không sao cả, khi nào muốn uống nước nói em.

-Phiền quá.-Dương Tử sắc mặt lạnh băng, ánh mắt đen giăng một mảng băng dày không do dự hất tay Sa Sa ra

-Tôi cảnh cáo cô nếu còn bám theo tôi thì đừng trách sao tôi cho cô trở về ngay.-Dương Tử chỉ tay cảnh cáo Sa Sa, sau đó không thèm đếm xỉa đến Sa Sa bước đi tiếp

Sa Sa mím môi, hai tay nắm chặt vì tức giận mà run lên. Sa Sa cô thì có gì không tốt bằng con nhỏ Lâm Hạ Đồng kia chứ? Cái gì cô ta cũng hơn vì sao anh lại yêu con nhỏ đó? Hết một Huỳnh Ân Di bây giờ lại là Lâm Hạ Đồng, được lắm, để Trịnh Bạch Mai xử lý xong thì anh nhất định là của cô.

Lăng Hạo nhìn hai cô gái trước mặt, cau mày không thôi, anh còn định leo núi sẽ đi cạnh cô trò chuyện với cô ai mà ngờ suốt chặn đi cô chỉ lo nói chuyện với Bạch Mai, xem anh như vô hình.

-Hạ Đồng, cậu xem phía trước có mấy cây nấm đẹp quá kìa.-Bạch Mai chỉ tay về phía gốc cây lớn, bên dưới gốc cây là những chiếc nấm, nấm màu đỏ chấm trắng, nấm màu hồng xanh, nấm trắng…

-Nhìn thật là đẹp.-Hạ Đồng nhìn thấy những chiếc nấm đủ màu sắc lại bắt mắt kia, liền bị thu hút không nghĩ nhiều mà đến xem

Bạch Mai khẽ cười, không gấp gáp đi đến.

Hạ Đồng nhìn những cây nấm, quả thật rất đẹp nha, cô chưa từng thấy loại nấm nhiều màu như thế này. Nhìn thật thích!!!

Nhưng mà người ta nói nấm càng đẹp càng có màu sắc thì nấm đó là nấm độc, vậy mấy cây nấm này có độc hay không?

Hạ Đồng trong lòng buồn bã, nấm tuy đẹp nhưng lại có độc, cô dù sao vẫn là không nên chạm vào nó, lỡ như xảy ra chuyện gì thì rất mất công, vả lại nhìn thôi cũng được rồi.

Hạ Đồng đứng thẳng người lên, ánh mắt bị thu hút, nhất thời kinh hãi, hai mắt mở to hoàn toàn bất động, ngay tức khắc, cô kinh sợ hét lớn:

-Áááaaa…

Con rắn thân màu đỏ bò trên thân cây lè chiếc lưỡi dài ra, tiếng kêu xè xè, ánh mắt nó, y như muốn cắn lấy cô mới chịu.

Hạ Đồng tuy là một cô gái mạnh mẽ, không sợ con gì cả, chỉ sợ con ma cùng con rắn mà thôi.

Con rắn lè chiếc lưỡi dài sau đó nhanh như chớp phóng lại phía cổ cô, Hạ Đồng sợ hãi lùi về sau.

Chuyện tình hoàng gia – Chương 134.1

Chương 134.1: Leo núi – Sự thật tàn nhẫn (2).

Hạ Đồng thấy con rắn phóng về phía mình thì kinh sợ lùi về sau, miệng không ngừng la hét vì sợ.

Đột nhiên có một bàn tay săn chắc vươn ra chụp lấy con rắn độc kia, nhanh thoăn thoắt bóp lấy miệng nó không cho nó cơ hội cắn mình, rồi lại như chớp đập mạnh đầu nó xuống hòn đá trước mặt, ngay sau đó con rắn đỏ chết queo.

Hạ Đồng đến khi hoàn hồn rồi mới nhìn người con trai đó, không nghĩ ngợi nhiều nhào vào lòng anh.

-Lăng Hạo…

Lúc nãy cô sợ đến mức tim suýt nhảy ra ngoài, thấy con rắn cứ phóng về phía mình cô rất sợ, cứ ngỡ sẽ bị nó cắn không ngờ được Lăng Hạo cứu một mạng.

-Không sao rồi, cẩn thận một chút đừng ham chơi nữa.-Lăng Hạo khẽ thở dài vỗ vai cô

Nếu lúc nãy anh không nhanh chân thì cô đã bị con rắn cắn mất rồi, nhưng mà nói đi thì phải nói lại nếu không phải Bạch Mai kêu cô lại xem mấy cây nấm độc thì đã không gặp nguy hiểm rồi.

Trịnh Bạch Mai rốt cục cô có toan tính gì???

-Khụ khụ…

Khiết Đạt thấy cảnh chướng mắt ho khan vài tiếng, sau đó tiến lên, tốt bụng nói một câu:

-Có biết hai người làm tôi thấy cô đơn hay không?

Khiết Đạt đã nhớ Thi lắm rồi còn thấy hai cái người này ôm nhau lại càng tăng thêm nỗi nhớ Thi. Đúng là chướng mắt!!!

Hạ Đồng giật mình, mặt lặp tức đỏ lên, sau đó đẩy Lăng Hạo ra.

-Hai người hãy đợi đến nơi rồi muốn làm gì thì làm, có biết bao nhiêu người nhìn thấy mà buồn trong lòng không?-Đình Hiên cũng lên tiếng trêu

-Hai tên này, có im không?-Lăng Hạo trừng mắt

-Khiết Đạt, tớ thấy chúng ta không nên chọc đến Hạ Đồng nếu không có người chịu không nổi mà đánh chúng ta.-Đình Hiên nói dứt câu thì cùng Khiết Đạt cười lớn

Hạ Đồng xấu hổ cúi gầm mặt, không dám ngẩng đầu lên.

Dương Tử nãy giờ quan sát, ánh mắt đen tuy không có biểu cảm gì ngoài lạnh lẽo nhưng mà trong lòng nhức nhói không thôi, anh quên mất cô đã có Lăng Hạo bảo vệ còn cần gì đến anh.

Lúc nãy nghe tiếng hét của cô, trong lòng Dương Tử như bị cào xé muốn đến cứu cô nhưng mà lại chậm một bước.

Đoàn người lại tiếp tục đi, qua từng cơn dốc, qua từng tán cây xanh um tùm, qua từng con suối nhỏ, cuối cùng cũng đến một nhà trọ trên núi. Chỉ là trong quá trình đi cũng chỉ có Hạ Đồng và Bạch Mai luyên huyên