
i anh chỉ còn trách nhiệm, trong tim anh giờ đây ngoài em ra chẳng còn ai.-Dương Tử lời nói phát ra từ tận đáy lòng
-Từ bao giờ anh đã nói mấy lời ngọt thế này rồi.-Hạ Đồng cúi đầu, hai má ửng đỏ, tủm tỉm cười
-Hạ Đồng, anh đã nói sẽ không làm em đau lòng, sẽ không bỏ rơi em.
-Em tin anh mà.-Hạ Đồng lí nhí đáp, miệng không thể khép lại
Lăng Hạo nhảy cùng Ân Di, cẩn thận quan sát cô.
Ân Di xụ mặt, không được, nói sao Ân Di cũng không thể mất đi Dương Tử, anh từng yêu cô, chắc chắn sẽ lại yêu cô, anh chỉ là nhất thời, phải nhất thời.
-Cả em và Hạ Đồng đều yêu Dương Tử, Hạ Đồng không thông minh như em…
-Ý anh là gì?-Ân Di không cho anh nói tiếp, cắt ngang lời anh
-Trách nhiệm. Em biết Dương Tử ở bên em là trách nhiệm vậy hà cớ gì em lại…
-Em không hiểu anh nói gì, Dương Tử yêu em. Không lẽ, anh vẫn còn yêu em?
-Cho dù anh yêu hay không yêu em thì sao? Em chưa hề yêu anh.
-Lăng Hạo, anh thay đổi rồi. Anh không như trước nữa, anh không còn nghĩ đến cảm nhận của em.-Ân Di ngẩng đầu nhìn anh
-Ân Di, đều là do em ngoan cố, em biết rõ Dương Tử chỉ vì trách nhiệm…
-Em không muốn nhảy nữa.
Nói xong, Ân Di buông tay xuống, bỏ vào trong.
Lăng Hạo đứng nhìn bóng lưng xinh đẹp của Ân Di, trong lòng đầy phiền muộn.
Cuối cùng điệu nhảy cũng kết thúc, Hạ Đồng đứng nói chuyện một lát mới phát hiện Ân Di đã không thấy nữa, nói sao thì nói là cô đến sau, lại giành Dương Tử, mặc dù Dương Tử kêu cô đừng quan tâm tới chuyện đó, nhưng mà trong lòng ray rứt không thôi.
Hạ Đồng đi tìm Ân Di, đi vào trong nhà, từng bước đi lên cầu thang, dừng lại căn phòng ở tầng ba. Hạ Đồng có chút lưỡng lự, muốn vào nói chuyện với Ân Di nhưng lại không có can đảm.
Nhưng mà đôi chân không nghe lời, cứ tiến lại căn phòng đó.
Lịch sự gõ cửa ba tiếng, bên trong phát ra giọng nói ngọt ngào: “Mời vào.”
Hạ Đồng mở cửa ra, tiến vào trong, thấy Ân Di đứng nhìn tấm hình của mình chụp với Dương Tử.
-Hạ Đồng, có việc gì sao?-Ân Di quay người một chút nhìn cô hỏi
-Mọi người không thấy chị nên… em lên xem chị có bị gì không?
-Chị không sao, chỉ là hơi mệt muốn lên nằm thôi.-Ân Di cười trừ
-Vâng.-Hạ Đồng đáp, lại không ra ngoài
Ân Di thấy cô đứng không đi, biết còn có việc, lên tiếng trước:
-Còn việc gì sao? Là chuyện của Dương Tử?
-Em… em không biết là chị còn sống… em…
-Chị biết rồi. Em ra ngoài đi.-Ân Di không nghe cô nói tiếp
-Em… vậy chị nghỉ đi, em sẽ nói với mọi người không cần lo lắng cho chị.-Hạ Đồng nói đồng thời xoay người
Nhưng cô đi được ba bước thì phía sau đã vang lên giọng nói của Ân Di, đầy chắc nịch: “Hạ Đồng, có thể bây giờ Dương Tử yêu em, nhưng chị muốn nói với em, chị chính thức giành lại anh ấy.
Chuyện tình hoàng gia – Chương 148
Chương 148: Tôi yêu Dương Tử không thua gì Ân Di.
Vì câu nói tối qua của Ân Di làm cả đêm Hạ Đồng không ngủ được, cứ mở to mắt nhìn trần nhà, bên tai vẫn nghe câu nói đó.
Như thế có được xem là tuyên chiến không? Ân Di sẽ giành lại Dương Tử từ tay cô, nói sao thì trong lòng Hạ Đồng cũng rất lo sợ.
Hạ Đồng bước dọc trên hành lang, thất thần bước từng bước nặng trịch, trong đầu vẫn quanh quẩn câu nói đó.
Đột nhiên bước chân cô dừng lại, nhìn ra cửa kính thấy trước cổng có rất nhiều học viên bu lại. Hạ Đồng nhìn chiếc Ferrari dừng trước cổng, nhìn hai người bước từ trong xe ra, trong lòng càng thêm co thắt.
Dương Tử cùng Ân Di từ trong xe đi ra, khuôn mặt Ân Di lúc nào cũng rạng rỡ nụ cười, Dương Tử khuôn mặt vẫn đẹp say lòng người như thế.
Sáng nay đáng lẽ cô đã cùng Dương Tử đến trường, chỉ vì… chỉ vì Ân Di.
Không lẽ lời Ân Di nói tối qua là thật? Aiss… mày thật ngốc mà, có ai lại nói những lời đó mà là đùa giỡn chứ?
-Haiz… mình nên làm sao đây?
Hạ Đồng vẫn nhìn cả hai bên dưới, Ân Di khoác tay Dương Tử bước đi trong lời nói xôn xao của những học viên.
-Ân Di vừa quay về đã quên cậu, đúng là kẻ bạc tình.
Từ xa, Thi cùng Bạch Mai đi lại phía cô, lời nói mỉa mai.
-Hạ Đồng đừng trách mình, nói thật Dương Tử và Ân Di dù sao hai người họ cũng từng… người ta nói tình cũ không rủ cũng tới…
Bạch Mai có chút ngập ngừng, dù sao nói ba lời này cũng chỉ là Hạ Đồng buồn thêm nhưng mà không nói thì không được.
-Bạch Mai nói phải, nếu cậu không biết cách nắm giữ Dương Tử, sớm muộn Ân Di cũng giành lại cho xem.-Thi tiếp lời
Là người bạn của cô, cả hai đều không muốn nhìn cô phải đau khổ, nhưng mà cái câu “Tình cũ không rủ cũng tới” bao giờ cũng đúng. Ân Di từng là người yêu cũ của Dương Tử, cho nên nói Ân Di quay lại muốn nối tiếp tình xưa cũng là hợp lí, vả lại Dương Tử từng yêu Ân Di sâu đậm… bọn họ chỉ sợ Hạ Đồng lại bị bỏ rơi.
Đối với lời của Thi và Bạch Mai, Hạ Đồng hoàn toàn không có gì để nói, lời của Thi và Bạch Mai không phải là không có lí, với lại tối qua Ân Di tuyên chiến với cô, nói không lo bị giành mất Dương Tử thì là gạt người, gạt bản thân.
-Về lớp thôi, không thôi bị cô la đó.-Hạ Đồng buồn bả trong lòng, nói
-Hạ Đồng, tiết đầu là tiết tự học. Bây giờ cậu chạy khắp trường chẳng ai la cậu.
-Vậy sao? Tớ đi xuống thư viện, cậu đi không?-Hạ Đồng cười trừ
-Không lên