Snack's 1967
Chuyện Tình Hoàng Gia

Chuyện Tình Hoàng Gia

Tác giả: Du Huyễn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210932

Bình chọn: 9.5.00/10/1093 lượt.

iờ cô chưa từng thấy ánh mắt đó ở anh, nhìn anh lại có gì đó suy tư, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, đôi mắt đen trong cửa thủy tinh phản chiếu lại hiện ra tia đau đớn, tuyệt vọng.

Nó có nghĩa là gì? Anh hình như đang suy nghĩ về một điều gì đó hoặc một ai đó?

Dương Tử rơi vào trầm tư, không chú ý đến sau lưng mình có người, cho đến khi giọng nói của cô cất lên khiến anh trở về thực tại.

-Tôi muốn hỏi.-Hạ Đồng lắc đầu, lên tiếng. Có lẽ cô nhìn nhầm thôi.

-Sao cô còn chưa đi?-Dương Tử nhẹ nhàng xoay người, khôi phục lại sự lạnh lùng cố hữu, nhìn cô.

-Chỉ cần tôi bán được năm mươi chiếc nhẫn là được, cho dù tôi dùng cách nào cũng được.-Hạ Đồng nhìn anh hỏi

-Phải.

-Vậy… vậy tôi cho bọn họ năm mươi chiếc nhẫn, là xong đúng không? (==”)-Hạ Đồng ngu ngốc hỏi

-Cô đang giỡn mặt sao?

Qủa nhiên, thần cũng bị cô chọc điên, Dương Tử không ngoại lệ.

-Không, tôi nói chơi cho tôi rút lại câu nói lúc nãy.

Hạ Đồng cười hì hì như con ngố sao đó dùng vận tốc siêu nhanh chạy ra khỏi phòng.

Dương Tử đi đến ngồi trên chiếc ghế sô pha hoàng gia, bàn tay nhanh nhẹn mở chiếc PC trên bàn, nhanh chóng trên màn hình PC là bao quát hình ảnh ở tầng năm mươi. Hình dáng của cô nhanh chóng xuất hiện trên màn hình.

Chuyện tình hoàng gia – Chương 47.1

Chương 47.1: Trở thành nhân viên không công

Hạ Đồng khó nhọc đứng ở tủ kính trưng bày nhẫn, cô áp mắt xuống nhìn những chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, không khỏi rít lên trước sự đẹp đẽ của nó. Dưới ánh đèn sáng phản chiếu bên trong tủ kính lên những chiếc nhẫn càng tăng sức hấp dẫn, những chiếc nhẫn ở đây có rất nhiều kiểu dáng đều mang sự sang trọng, quý phái, đẹp đến mê người.

-Oa, đẹp quá đi!!!

Hạ Đồng xuýt xoa la nhỏ, hàng cao cấp đúng là hàng cao cấp mà, cô nhìn thấy một cái đã muốn có ngay tất cả chiếc nhẫn ở đây mà.

-Lấy cái này cho tôi xem.

Hạ Đồng còn đang suy nghĩ làm cách nào bán một lượt năm mươi chiếc nhẫn thì giọng một người phụ nữ hơi già dặn vang lên, Hạ Đồng ngẩng đầu lên, trước mặt là một phu nhân cao sang quý phái, dáng vẻ rất thanh nhã, nhìn cũng đủ biết là người trong giới thượng lưu.

-Chào phu nhân.

Hạ Đồng tự nhiên nói, cô còn chưa biết cách ăn nói, phục vụ cho khách ra sao cả, tới đâu hay tới đó vậy.

-Tôi muốn xem cái này.

Phu nhân đó chỉ tay trên lớp kính mỏng, hướng tới một chiếc nhẫn mặt nhẫn là con hồ điệp, ở giữa là một viên trân châu to, xung quanh con hồ điệp là những viên kim cương nhỏ lớn khác nhau.

Hạ Đồng cẩn thận lấy chiếc nhẫn đó ra, đưa đến trước mặt phu nhân.

-Cái này bao nhiêu?

Phu nhân cầm chiếc nhẫn trong tay, xoay qua xoay lại ngắm nhìn chiếc nhẫn, còn nâng niu như vật bảo từ từ đeo vào ngón tay áp út sau đó đưa lên xem.

-Dạ, cái này thì…-Hạ Đồng gãi gãi đầu, cô quên mất cô không biết giá của tất cả các chiếc nhẫn ở đây, làm sao nói?

-Bao nhiêu vậy?-phu nhân trong mắt chỉ còn chiếc nhẫn, nói

-Cái này…

Hạ Đồng nhìn bà, cô chỉ mới làm chưa được mười phút, làm sao mà biết giá của chiếc nhẫn này được, có ai nói cho cô biết đâu.

-Ah, bà Triệu, bà lại đến mua nhẫn cho con gái bà sao?-chị Phụng đi đến, cười với phu nhân kia.

-Lần này tôi đến để mua cho con dâu tương lai của tôi, nó là con gái lớn nhà họ Diêu.-bà Triệu cười lớn, tự hào nói

-Chúc mừng bà Triệu, tôi nghe nói Diêu đại tiểu thư vừa xinh đẹp lại tài giỏi, bà Triệu thật có phúc.-chị Phụng cười chúc mừng

-Haha cô làm tôi rất hài lòng, tôi lấy chiếc nhẫn này, gói lại cho tôi.-bà Triệu cười khanh khách nói

-Vâng, Hạ Đồng em mau gói lại đi.-chị Phụng nói sau đó nhìn cô

Hạ Đồng nãy giờ quan sát, quả nhiên là người trong nghề lâu làm việc gì cũng thuận lợi, chỉ cần nịnh vài câu, làm cho khách nghe sướng tai là bán được. Cô phải học hỏi thôi.

Hạ Đồng lấy chiếc nhẫn để vào trong một chiếc hộp nhung nhỏ, sau đó cẩn thận để vào túi đồ, đưa cho bà Triệu.

-À, cái cô nhân viên này tôi hỏi giá hai ba lần mà vẫn không trả lời, cô nên phạt cô ấy đi.-Bà Triệu nhìn cô không vui nói

-Vâng bà Triệu, tôi biết rồi, tôi sẽ phạt cô ấy.-chị Phụng cười lấy lòng

-Ừ như vậy mới được.-Bà Triệu nói rồi cầm gói đồ bỏ đi.

Bà Triệu vừa đi, Hạ Đồng khẽ thở phào, nhanh chóng nhận được ánh mắt không hài lòng của chị Phụng.

-Hạ Đồng à, dù em được thiếu gia kêu đến cũng nên phục vụ khách cho tốt vào, cũng may là chị đến kịp nếu không theo tính của bà Triệu đã làm ầm lên rồi.-chị Phụng quở trách

-Em xin lỗi!!!

Hạ Đồng cúi đầu xin lỗi, cô cũng đâu muốn, khi không lại làm nhân viên đứng đây không công, đúng là dễ điên mà.

-Làm cho tốt vào.-chị Phụng nói sau đó bước đi chỗ khác.

Hạ Đồng nuốt cục tức này không trôi, đột nhiên trên đầu nổi ra một bóng đèn sáng chói, để xem, lần này cô có trị được anh không?

Năm phút sau, tất cả nhân viên, tất cả khách hàng đều nhìn một người, đó là cô. Hạ Đồng trở thành trọng tâm của tất cả, lúc nãy cô phải dùng hết sức mới la lên kêu mọi người chú ý.

-Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người, nhưng mà hãy cho tôi được đại diện thiếu gia của tôi để nói vài lời.-Hạ Đồng lớn tiếng nói

-Thiếu gia?

-Có chuyện gì sao?

Xung quanh nổi lên hàng loạt lời bàn tán.

-Nhằ