
Ca cũng muốn trở về thời phong kiến, nhất định là hắn đã xuất hiện những dấu hiệu bệnh như Thượng Quan.” Nghĩ đến Quân Lưu Ca, đột nhiên tôi nắm chặt tay Tả Mạc Phong, vội vàng hỏi: “Vậy Quân Lưu Ca đâu? Hắn có làm Thượng Quan bị thương không?”
“Lúc đó hắn chạy rồi!” Tả Mạc Phong chậm rãi nói, nhưng anh biết Thượng Quan Cảnh Lăng và Quân Lưu Ca đã trải qua một trận huyết chiến: “Sau khi biết em được phẫu thuật thành công, Thượng Quan lại tiếp tục đuổi bắt hắn.”
Tôi đang định nói gì đó thì điện thoại của Tả Mạc Phong đổ chuông. Cảm giác bất an tiếp tục tấn công tôi.
Nói chuyện điện thoại xong, Tả Mạc Phong cau may: “Bố anh gọi điện thoại đến, nói hội đồng quản trị trường muốn anh về ngay.”
“Á? Liệu có phải thân phận của Thượng Quan đã bị người khác phát hiện?”
“Đừng nghĩ lung tung, chắc là hỏi chuyện của em đã nghĩ ra lý do rồi, yên tâm đi, anh sẽ xử lý tốt mọi việc!” Tả Mạc Phong ấn nhẹ lên trán tôi, giọng dịu dàng: “Bây giờ, anh muốn em với danh nghĩa là bạn gái của anh, ngoan ngoãn đợi anh trở lại!”
Đầu óc tôi trống rỗng, mọi suy nghĩ, mọi ý định trong đầu bỗng chốc tiêu tan… Trời ơi, từ khi nào Tả Mạc Phong biến thành một chàng hoàng tử dịu dàng thế này? Lọt lưới mỹ nam kế, tôi chịu không thể ứng phó được, đành ngồi cắn môi, ngoan ngoãn gật đầu!
Chương 9: Cánh cửa xuyên thời gian hé mở
Tả Mạc Phong đi từ trưa, nhưng đến khi trời tốt, vẫn chưa thấy anh ấy quay lại. Tôi nằm trên giường bệnh, mắt chong chong nhìn lên trần nhà. Thượng Quan Cảnh Lăng, tôi lo lắng cho anh ấy quá! Nhất định là anh ấy rất đau lòng, anh ấy biết người tôi thích là Tả Mạc Phong, nên mới quyết định trở về thời đại của mình. Tôi thật có lỗi với anh ấy, bất luận thế nào, tôi cũng nên sớm nói rõ với anh ấy.
Nhưng tôi và Tả Mặc Phong đã yêu nhau! Phim giả tình thật? Biến giả thành thật? Thật thật giả giả, giả giả thật thật… liệu có khi nào thật lại biến thành giả không đây?
Đầu óc tôi như rối tung lên, mọi suy nghĩ cứ tranh nhau xuất hiện, cảm giác như đang nằm mơ!
Tôi nằm trên giường mà lòng nặng trĩu, trở mình liên tục, không tài nào ngủ được.
Đúng lúc ấy, “két” một tiếng, cửa phòng mở ra, ngay sau đó, A Ngũ thò đầu vào. Nhìn thấy tối, hai con mắt hắn sáng lên, rồi hắn tiếp tục đảo mắt nhìn xung quanh với vẻ cảnh giácạn, hắn quay lại nói với người đứng đằng sau: “Không có ai, vào nhanh đi.”
Hắn đẩy cửa, đến cùng với hắn là Đại Lực, hai người họ lúc nào cũng dính với nhau như hình với bóng. Dự cảm xấu lại trỗi dậy, tại sao không phải là Tả Mạc Phong?
Quả nhiên, người vào sau là Đại Lực, hắn không đóng chặt cửa mà chỉ khép hờ, hòng nghe ngóng tình hình bên ngoài qua khe hở. Trong khi đó, nháy mắt một cái, A Ngũ đã xông đến trước giường tôi, lật tung cái chăn tôi đang đắp, giọng thì thào đầy căng thẳng: “Tiểu Ngư, chúng ta phải nhanh chóng thu dọn đồ rời khỏi đây ngay! Vết thương của em có sao không? Chắc vẫn đi được chứ!”
“Đợi đã, anh nói rõ ra xem nào, rốt cục là có chuyện gì? Tại sao em phải đi khỏi đây?” Tôi nhìn A Ngũ, lại nhìn Đại Lực, tim bỗng nhiên đập loạn xạ.
“Là Tả Mạc Phong bảo bọn anh đến đây, anh ấy bị trường giữ lại.” A Ngũ cau mày, tay vẫn không ngừng thu dọn đồ đạc.
“Cái gì? Bị giữ lại trường á? Tại sao? Có phải có liên quan đến Thượng Quan Cảnh Lăng không?” Tôi hít hơi thật sâu, cố gắng trấn áp trái tim đang loạn nhịp.
A Ngũ nhìn tôi, nặng nhọc gật đầu: “Có người gửi thư nặc danh cho đài truyền hình, nói rằng Thượng Quan Cảnh Lăng trong hội võ thuật của trường trung học phổ thông Phác Thiện – đội giành giải quán quân trong cuộc thi võ thuật giữa các trường Trung học phổ thông toàn thành phố đã vắng mặt trong cuộc thi, nguyên nhân vắng mặt là vì anh ta là người sống ở thời đại nhà Minh cách đây sáu trăm năm, đã xuyên thời gian đến thời đại của chúng ta. Thông tin này đã được loan đi khắp thành phố, mặc dù không có nhiều chứng cứ nhưng dù thế nào đi nữa, sự việc này vẫn thu hút sự quan tâm của các ban ngành liên quan…”
Tôi vẫn mơ hồ nghi hoặc, hiểu rõ thân phận của Thượng Quan Cảnh Lăng chỉ có tôi, Tả Mạc Phong và Quân Lưu Ca. Tôi và Tả Mạc Phong đương nhiên không thể là người gửi thư nặc danh, vậy chỉ có một khả năng duy nhất, chính Quân Lưu Ca đã làm việc này. Nhưng tôi không hiểu tại sao Quân Lưu Ca lại lấy oán báo ân? Lẽ nào hắn đã quên là Thượng Quan Cảnh Lăng đã tha chết cho hắn mấy lần? Lẽ nào hắn quên rằng hắn cũng là người đến từ triều đại nhà Minh? Trừ khi hắn lại đang ấp ủ một âm mưu đen tối nào đó…
“Buổi trưa, trước khi đài truyền hình phát ra thông tin này, trường mình đã nhận thông báo của ban ngành liên quan, cấp tốc gọi đội trưởng Tả Mạc Phong về giải trình. Sau đó, anh ấy bị trường giữ lại, mãi cho đến giờ ăn tối, nhân lúc không có ai, bọn anh tranh thủ nói với anh ấy được vài câu.” A Ngũ vội vàng nói tiếp: “Anh ấy nói qua cho bọn anh về những việc đã xảy ra. Anh ấy bảo hiện giờ, nhà trường vẫn chưa biết em đang nằm trong bệnh viện, nên tạm thời sẽ không đến tìm, bọn anh phải nhanh chóng đứa em đi khỏi nơi này, sau đó đi tìm Thượng Quan, trong đêm nay nhất định phải đưa Thượng Qu