
ạn lên, mặt nóng bừng, người như thế làm sao mà có thể làm yêu râu xanh được chứ? Mà có là yêu râu xanh đi nữa, thì tôi cũng nguyện được chết. Tôi lắc lắc đầu, thực sự muốn ình một cái tát, thật là… giờ là lúc nào rồi mà còn nghĩ linh tinh!
Tôi nhanh chóng bước đến, cẩn thận đỡ anh chàng thiên thần đẹp trai ngồi lên ghế. Anh ta ấn ấn ngực, ngồi khoanh tròn chân, hai tay để lên hai đầu gối, hai mắt khẽ nhắm – cái này, rất giống với dáng của người đang ngồi luyện công như trong các bộ phim mà tôi xem trên tivi ấy.
Lẽ nào tôi lại gặp đúng cao thủ tuyệt thế trong truyền thuyết? Tôi véo mạnh cánh tay mình… A, đau quá! Xem ra không phải tôi đang nằm mơ rồi…
“Khì khì…”
Đột nhiên tôi phát hiện thấy trên đầu anh chàng thiên thần đẹp trai thoát ra một làn khói trắng mờ mờẩn lúc hiện!
Ôi trời, anh ta nhất định là một cao thủ tuyệt thế trong truyền thuyết rồi! Chẳng phải là vừa rồi anh ta từ mặt đất bay lên để tóm lấy tôi, lại còn gọi tôi là “cô nương”, xưng là “tại hạ” nữa chứ!
Oa! Một cao thủ anh tuấn xuất thần, và một “nữ hiệp” chính trực trẻ trung như tôi gặp nhau, rồi ngay lập tức “tiếng sét ái tình” ập đến, và sau đó hai chúng tôi cùng “hành tẩu giang hồ”, trở thành “thiên hạ vô địch”…
“Cô nương…”
“Ừm…”
“Cô nương?”
“Ha ha, ừm…”
“Cô nương, cô không sao chứ?”
“Ừ, ừ… À… không sao!”
Tôi cứ đứng ngây ra đó nhìn anh ta, rồi như người mất hồn, hình như lại còn cười ngây ngô nữa, thật là xấu hổ quá đi mất!
“Đa tạ cô nương đã giúp đỡ, tại hạ là sai dịch Thượng Quan Cảnh Lăng huyện Thanh Tùng, vẫn chưa thỉnh giáo quý danh của cô nương!” Anh chàng ần đẹp trai ngồi luyện công xong, bỗng nhiên đứng lên, khoanh tay mỉm cười nhìn tôi.
Ánh mắt đen láy của anh ta như tia lửa điện chạm vào tôi, tôi cảm thấy toàn thân mình như có một dòng điện chạy qua, tim tôi càng đập mạnh hơn. Ôi, choáng! Tôi choáng váng, anh chàng thiên thần đẹp trai ơi…!
Từ từ đã, anh ta vừa nói cái gì ấy nhỉ? Sai dịch Thượng Quan Cảnh Lăng huyện Thanh Tùng?
Huyện Thanh Tùng? Gần đây làm gì có cái huyện nào tên như vậy chứ.
Sai dịch? Anh ta nói anh ta là sai dịch! Đang đóng phim đấy à? Xem ra anh chàng đẹp trai này thần kinh hơi không bình thường! Nhưng mà hình như anh ta biết khinh công, trên đầu còn tỏa ra được cả khói nữa…cái này thì phải giải thích như thế nào nhỉ?
“À, tôi, tôi tên Lâm Tiểu Ngư. Anh vừa nói… anh là người ở đâu?” Tôi đi vòng một lượt quanh người anh ta, cẩn thận nhìn anh ta một lượt từ trên xuống dưới. Trang phục của anh ta xem ra có vẻ rất rất xịn, mái tóc dài buộc chặt đằng sau bay nhẹ trong gió đêm.
“Hóa ra là Lâm cô nương. Tại hạ là người huyện Thanh Tùng, vừa rồi vô tình đã mạo phạm đến cô. Tại hạ đang truy đuổi một tên gian tặc hoang dâm tội ác tày trời, không ngờ là hắn dùng thủ đoạn hạ lưu, đẩy tại hạ xuống vách núi. Tại hạ nghĩ là mình sẽ không thể sống sót được, ngờ đâu lại rơi trên một cơ thể mềm mại. Mở mắt ra thì thấy đang nằm trên người cô nương.”
Lúc Thượng Quan Cảnh Lăng giải thích, ánh mắt của anh ta như ánh mặt trời rực rỡ, nhẹ nhàng rơi trên người tôi.
Tôi ngẩng đầu, chỉ tay lên bầu trời tối đen như mực và hỏi: “Đó là vách núi? Anh rơi từ trên đó xuống à?”
Thượng Quan Cảnh Lăng nhìn bốn phía xung quanh, lắc đầu, nheo mày, trả lời: “Tại sao cũng không biết tại sao lại thế này, nhưng ở đây không giống ở dưới vách núi.”
“Đương nhiên là không phải rồi!” Tôi nhìn anh ta bằng nửa con mắt.
Không phải là tôi gặp phải một bệnh nhân từ trong viện thần kinh chạy trốn ra ngoài đấy chứ? Anh chàng đẹp trai thế này, nếu mà bị bệnh thần kinh thì thật là phí biết bao! Tôi không thể để thảm kịch nhân gian này xảy ra được, thế là tôi nghĩ một lúc, rồi hỏi: “Bây giờ đang là năm nào?”
“Kiến Văn năm thứ hai.”
“Đế Vương Kiến Văn Chu Doãn Văn, năm thứ hai triều đại nhà Minh?”
Mặc dù kì thi hồi học cấp hai đã cách đây hai năm rồi, nhưng cũng may mà tôi chưa hoàn toàn quên hết kiến thức lịch sử!
“Đúng rồi! Nhưng tại sao cô nương lại dám gọi cả tên của Thiên Tử ra như vậy?” Thượng Quan Cảnh Lăng chắp tay trước mặt như lạy Hoàng Đế.
“Ồ, Thiên Tử? Anh nói Chu Doãn Văn à? Ông ấy chết cách đây vài trăm năm rồi, sợ cái gì chứ!”
Tôi dùng tay ấn ấn lên trán mình, thật là đau đầu, anh ta nói anh ta là người thuộc triều đại nhà Minh, thế thì chẳng phải là người của cách đây năm, sáu trăm năm trước sao? Sao lại đến đây? Trừ phi… chẳng lẽ… là xuyên thời gian như trong truyền thuyết?
“Lâm cô nương, Hoàng thượng mới lên ngôi, chỉ mới hai mốt, hai hai tuổi, làm sao mà…”
Giọng điệu của Thượng Quan Cảnh Lăng có vẻ là đang quở trách, nhưng dẫu là đang quở trách thì ánh mắt vẫn… dịu dàng như vậy, dường như có một sức lôi cuốn kỳ lạ.
Không làm chủ được mình, tôi cũng gật đầu hùa theo.
Thượng Quan Cảnh Lăng mỉm cười, hỏi tiếp: “Lâm cô nương, đây là nơi nào? Cách huyện Thanh Tùng có xa không? Tại hạ phải quay trở về báo cáo đại nhân nữa.”
“Cái gì cơ? Huyện Thanh Tùng? Nhưng mà ở đây làm gì có huyện Thanh Tùng!” Tôi gãi gãi đầu, chẳng biết giải thích như thế nào với anh ta. Ôi, rốt cuộc là ai phát minh ra cái gọi là “xuyên thời gi