
à gì? – cô em căng to mắt ra nhìn chị mình, mấy bữa nay nó xộc vào phòng Hy toàn là than vãn này nọ về cái vụ này thôi mà, lí nào hôm nay lại thay đổi nhanh vậy.
– Mày…ờ…ở trên trường mày đừng nói tụi mình là chị em nhé. – nó dè dặn, nhỏ giọng.
– Sao thế? – Hy ngạc nhiên tột độ, không lẽ con bé đã làm gì sai để chị mình không muốn cho mọi người biết hai người là chị em?
– Chị có chuyện không thể nói được. Nói chung chị với mày trên trường coi như không quen biết. – vẫn với cái volume cực nhỏ mà chỉ có hai người có thể nghe, nó không quên hành động ngó trước ngó sau như kẻ rình rập đợi chủ nhà đi vắng rồi đột nhập vào mà ăn trộm, chẳng qua là nó đang canh chừng ngoại nó thôi, nó không muốn ngoại biết chuyện này.
– Chuyện gì chứ?
– Chỉ là chuyện…mà mày hỏi làm gì? Bây giờ không tiện nói, sau này nói cho nghe.
– Vậy là phải giả bộ không quen biết sao?
– Ừm…
– Có chuyện gì sau này nhớ kể em nghe đó.
– Ờ… mà này, đừng nói cho ngoại biết đấy. – không quên dặn dò kĩ lưỡng trước khi ra khỏi phòng, chuyện này không được để ngoại biết không nó lại bị kết vào tội danh “ăn hiếp đứa cháu yêu quý” của ngoại nữa.
8 giờ 45 phút…
– Ai biểu mày đi đánh nhau làm gì? Vụ hôm trước làm cả đám phải chuyển qua Bạch Dương rồi. Mày muốn bị đuổi thẳng hay sao hả cái thằng này?
Tài vừa cằn nhằn vừa thảy hộp y tế lại chỗ Minh. Minh bực bội:
– Tụi nó gây sự với tao trước mà. Lại gặp thêm nhỏ điên nữa. – hắn chụp lấy hộp y tế và mở ra.
– Này, qua trường này rồi đừng có mà phá nữa, tại mày mà tao với thằng Quân cũng phải chuyển trường theo. – Tài nhăn nhó khó chịu, nhìn mặt mà thấy thương.
– Biết rồi. – bực bội, đôi mắt cùng đôi tay không ngừng tìm kiếm mấy cái băng keo cá nhân chết tiệt.
– Trường đó…Nhi cũng học ở đó. – Tài ra vẻ đăm chiêu nghĩ ngợi.
– Nhi? Người anh Hải đơn phương? – Minh khựng lại ngước lên nhìn Tài, khẽ chau mày.
– Ừ!
– Con điên hồi nãy cũng học ở đó, 12A1. – nhắc đến đây, tự nhiên núi lửa trong hắn lại phun trào, nghiến răng trèo trẹo.
– Trùng hợp nhỉ!
Minh bỗng nhăn mặt:
– Nhưng tao không thấy rõ mặt nó, chỉ biết nó tên Hoa thôi à.
– 12A1 chỉ có một Hoa thôi à. Tao coi danh sách các lớp rồi. – tỏ ra mình là một người am hiểu…danh sách học sinh các lớp, Tài kênh mặt lên.
– Được, tao sẽ cho con nhỏ đó biết chọc tao sẽ như thế nào!
– Mày định làm gì?
– Chưa nghĩ được. Nhưng sẽ nghĩ ra sớm thôi.
Tài bật cười vỗ đầu Minh như đang vỗ con đẻ:
– Thôi ngủ đi, mai khai giảng rồi, tao về đây.
*Sáng hôm sau*
Tại sân trường Bạch Dương, chưa đánh trống nên cả đám đang tụ tập. Hoa nói:
– Nhi! Đọc lẹ cuốn sách đi rồi trả tao.
Mặt Nhi nhăn tít lại, tính mở miệng hỏi lại con bạn xem nó đang nói về cuốn sách nào thì bỗng giật mình, hình như đã nhớ ra chuyện gì đấy, nó lắp bắp:
– Ch…chê…chết rồi…cuốn…cuốn sách hôm qua…tao làm rơi mất rồi…
– Cái gì? – Hoa đứng phắt dậy.
Quỳnh vốn đã quen với cái tính hậu đậu của nó, nhưng lần này hơi nghiêm trọng liền hỏi:
– Mày làm rơi ở đâu? Mà rơi sao mày lại không biết?
– Từ từ nghe tao nói đã…
Nhi hít một hơi không khí đầy vào lồng ngực, kể từ đầu tới đuôi câu chuyện gặp thằng cha đáng ghét đó. Nó còn dự đoán một điều rất ư là chính xác, rằng nếu như cuốn sách còn ở đó thì sáng nay đi học nó phải thấy, nhưng không, chắc anh ta lấy đi rồi (giờ mới biết sao? Ngây thơ quá).
Hoa rưng rưng:
– Sao mày lại quên được chứ? Cuốn sách đó tao còn chưa đọc mà.
– Xin lỗi. – Nhi nói.
Mặt Hoa bỗng trở nên nghiêm nghị:
– Mày…đi kiếm cuốn sách đó về đây đi.
– Biết ở đâu mà kiếm chứ? – Linh mở miệng nói giùm con bạn, dù gì cũng lỡ rồi mà.
Hoa gắt lên, nước mắt nó chảy xuống:
– Mày biết để có cuốn sách đó tao phải nhịn ăn như thế nào mà. Người ta chỉ xuất bản có 100 cuốn thôi, giờ hết hàng rồi thì phải làm sao hả? Mày phải đi kiếm lại cho tao.
Quỳnh bỗng xen vào, thay vì khóc lóc chung với bạn mình…à mà nghĩ lại thì Quỳnh có gì đâu mà phải khóc, vì thế nó cười cực tươi:
– Yên tâm đi, kiểu gì hắn cũng sẽ đem sách trả cho mày thôi.
– Sao mày biết? – Hoa quệt đi dòng nước mắt, ngạc nhiên hỏi.
– Nếu hắn là người tốt thì hắn sẽ đem cuốn sách trả lại cho mày. Nhưng nghe con Nhi kể thì hắn không phải là người tốt đâu, người còn trầy trụa tùm lum chắc là mới đi đánh nhau về, mà đánh nhau thì chắc hắn cũng dữ lắm, chắc cũng phải có máu mặt lắm…
– Vô thẳng vấn đề đi. – Nhi bắt đầu nổi điên khi Quỳnh cứ nói dài dòng vòng vo, ứ thấy cái vấn đề chính đâu hết.
– Ừ thì…nếu hắn là người như vậy thì hắn sẽ lần theo dấu vết của tên, lớp, trường trong cuốn sách để trả thù. Chẳng phải lúc đó cuốn sách sẽ về tay mày sao?
Nhi cốc cho Quỳnh một cái:
– Mày nghĩ hắn đi trả thù mà lại đem sách đi trả à? Rõ ngốc!
– Thì lúc đó tìm cách mà lấy lại. – Quỳnh ôm đầu khổ sở, con Nhi này đụng tí là động tay động chân, phải tránh xa mới được.
– Nhưng mà… – Hoa nhăn mặt – hắn định trả thù tao hay con Nhi?
Quỳnh cười tinh nghịch trước nỗi đau của bạn bè:
– Đương nhiên là mày rồi, trong cuốn sách đó ghi tên mày chứ có phải con Nhi đâu.
– Cái gì? – Hoa giận dữ, máu lên tới não, đứng phắt dậy.
Quỳn