
anh có thể xác định nó là con của anh sao?”.
Từ người hèn hạ này là anh dùng để nói cô! Nếu đã như vậy thì như anh mong muốn! Chỉ cần cho anh yên tâm khi cô phá bỏ đứa bé này thì anh gọi cô như thế nào cũng được.
Mạc Dĩ Trạch nghe xong sắc mặt anh tái nhợt, anh không dám tin nhìn khóe miệng Âu Y Tuyết mang theo sự mỉa mai, tầm mắt từ khuôn mặt di chuyển xuống bụng của cô, ba giây sau, sắc mặt hắn càng xanh mét.
Âu Y Tuyết cắn môi dưới không dám nhìn cặp mắt cuồng loạn như người bị bệnh tâm thần của anh, vì cô sợ anh phát hiện sự lo lắng của mình.
Lúc này trong phòng khám cứ lẩn quẩn một loại không khí làm cho người ta khó thở. . .
Chương 128: Cô Bé Lọ Lem May Mắn Có Thai (5)
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đối với Âu Y Tuyết cứ mỗi một giây là một sự đau khổ! Vì cô không thể giữ vững sự lạnh lùng cùng ánh mắt sắc bén của Mạc Dĩ Trạch.
Môi Âu Y Tuyết run rẩy, muốn nói nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Mạc Dĩ Trạch tất cả lời muốn nói đề nghẹn lại. Mạc Dĩ Trạch nhìn chằm chằm Âu Y Tuyết không nói một câu.
Lúc hai người đang trong tình thế căng thẳng có tiếng mở cửa khi hai người chưa kịp phản ứng thì cửa mở ra.
Nhìn đến cánh cửa thì lại thấy Bạch Tuấn Ngạn trong tình huống tay trái đặt trên cửa cánh tay phải thì dây dưa với Minh Vũ, người được Mạc Dĩ Trạch chỉ thị chờ ở bên ngoài lúc nãy.
Nhìn thấy không khí phòng khám không được bình thường Minh Vũ liền hiểu hai người đang mâu thuẫn. Ánh mắt Minh Vũ lộ vẻ xin lỗi nhìn ánh mắt sắc bén của Mạc Dĩ Trạch, áy náy nói: “Thật xin lỗi cậu chủ, tôi lập tức mang anh ta ra ngoài!”.
Minh Vũ vừa nói vừa tăng thêm sức muốn đem Bạch Tuấn Ngạn kéo ra ngoài. Nhưng mà Bạch Tuấn Ngạn giống như bị đóng đinh tại chỗ không nhúc nhích.
Tầm mắt lạnh lùng của Bạch Tuấn Ngạn thẳng tắp nhìn về phía Mạc Dĩ Trạch đang ngồi trên xe lăn, tâm trạng bình tĩnh của Bạch Tuấn Ngạn nổi sóng cuồn cuộn không ngừng! Tay trái không tự chủ nắm thành quyền, trong lòng thật tức giận.
“Anh tới đây làm gì!” Hắn rất tức giận hỏi.
Mạc Dĩ Trạch nghe vậy khóe miệng nở nụ cười châm biếm, cố làm cho mắt thật dịu dàng nhìn Âu Y Tuyết cách đó không xa: “Người phụ nữ muốn giết đứa con của tôi, chẳng lẽ người “gieo hạt giống” như tôi không nên ở đây? Ngược lại cô ấy không là gì của anh, anh ở chỗ này làm cái gì?”.
Anh nhẹ nhàng nói miệng cười nhưng mắt không cười. . .
“Anh!”. Lời nói của anh làm cho sắc mặt hai người ngoài cửa đại biến.
Nguyên nhân của sắc mặt đại biến của Bạch Tuấn Ngạn là hắn không ngờ Mạc Dĩ Trạch biết Âu Y Tuyết mang thai, còn nguyên nhân của Minh Vũ là cho dù hắn đứng ngoài cửa nghe được hai người lớn tiếng tranh chấp nhưng hắn không ngờ đến lý do làm cho Mạc Dĩ Trạch giận dữ là vì “Âu Y Tuyết muốn phá thai!”.
Mọi người trong lúc này đều có suy nghĩ riêng, làm cho không khí trong phòng khám xuống thấp.
Bởi vì những lời nói của Mạc Dĩ Trạch mang theo khêu khích làm cho Bạch Tuấn Ngạn càng thêm tức giận. Hắn thừa dịp Minh Vũ không chú ý liền rút tay ra ngay sau đó đi nhanh về phía Âu Y Tuyết.
Trong mắt Bạch Tuấn Ngạn đang lạnh lẽo nhìn đến nét mặt mang theo bi thương của Âu Y Tuyết thì mất đi sự lạnh lùng.
“Em có sao không?”. Hắn dịu dàng hỏi, không muốn kinh động đến cô. Lúc cô đi vào phòng thì hắn đi phòng vệ sinh rửa tay, không ngờ khi trở về lại thấy người coi chừng bên ngoài, mà bên trong phòng còn có tiếng tranh chấp. Bởi vì đã từng gặp Minh Vũ nên hắn liền biết người bên trong là ai.
Âu Y Tuyết ngẩng đầu nhìn Bạch Tuấn Ngạn: “Ừ”. Sự xuất hiện của hắn, làm cô an tâm rất nhiều.
Mặc dù thời gian ở chung với cô không nhiều, nhưng Bạch Tuấn Ngạn biết bản tính cô im lặng ít nói, như lúc này hắn biết cô chịu rất nhiều áp lực nhưng cô lại trấn định không nói gì.
“Bác đang đợi chúng ta, chúng ta đi thôi”. Hắn cố gắng nói nhỏ, làm cho cô thả lỏng.
Âu Y tuyết nghe xong ngẩn ra sau đó mới thấp giọng trả lời “Ừ”. Hai mắt thuần khiết như ngọc nhìn lại ánh mắt trấn an của hắn, Âu Y Tuyết hiểu hắn là hắn đang lo lắng cho mình nên cũng không vạch trần hắn.
Nghe được cô đồng ý, Bạch Tuấn Ngạn cười yếu ớt, hắn ôm hông của cô muốn mang cô rời đi. Nhưng lúc hắn muốn bước đi, một giọng nói hướng họ nói.
“Tôi cho em cơ hội cuối cùng!”. Giọng nói mang theo sự uy hiếp của Mạc Dĩ Trạch. Chỉ thấy mặt anh lúc này so với lúc nãy càng xanh mét, tán nổi gân xanh nhìn chằm chằm cánh tay Bạch Tuấn Ngạn đang ôm hông của Âu Y Tuyết.
Hai người cùng nhau trợn mắt nhưng rất nhanh đưa ra quyết định.
“Chúng ta đi”. Âu Y Tuyết cắn cắn môi hướng về phía Bạch Tuấn Ngạn cố mỉm cười.
Bạch Tuấn Ngạn đang có chút do dự sau khi nhìn thấy nụ cười trấn định của cô thì nhẹ gật đầu, dứt khoát mang cô rời đi.
Chỉ là khi đi ngang qua Minh Vũ, sau khi ra khỏi phòng vẻ mặt trấn định của Âu Y Tuyết tan rã. . . .
Mạc Dĩ Trạch từ từ xoay thân thể hai mắt càng lạnh lẽo nhìn hai bóng lưng biến mất.
Bởi vì sợ Mạc Dĩ Trạch còn canh giữ ở trong phòng khám, cho nên Bạch Tuấn Ngạn mang Âu Y Tuyết đến một quán cà phê bên ngoài bệnh viện, ngồi khoảng nửa tiếng mới dẫn cô trở lại phòng khám.
Khi họ