
hết không đối chứng, anh ngược lại muốn nhìn một chút tên kia có bao nhiêu khả năng! Muốn cùng anh giành phụ nữ!
Nghĩ tới đây, trên mặt Mạc Dĩ Trạch càng làm người ta lạnh buốt.
Lời của anh đánh một đòn thật mạnh vào lòng Âu Y Tuyết, cô sợ hãi nhìn anh như nhìn thấy quỷ, nói không ra lời.
“Ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, nếu không nghe lời. . . hậu quả cô sẽ không chịu nổi!”. Lời nói Mạc Dĩ Trạch lạnh lùng, nói xong không nhìn Âu Y Tuyết lăn xe rời đi.
“Rầm”. Cửa bị khép lại. Bên trong phòng lại khôi phục yên tĩnh.
Kiếp sống như tù nhân bắt đầu. . .
※
Hôm sau thời tiết trong xanh trên bầu trời có những đám mây lơ lửng, ánh sáng mặt trời xuyên qua kẽ lá tạo cảm giác thật thoải mái. Tiếng chim líu lo, hoa đua nhau nở, cảnh tượng thật là nên thơ.
Gian phòng khách ở phía tây lầu hai, Âu Y Tuyết mệt mỏi đứng trước cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài, chỉ cảm thấy trong lòng khổ sở. Cô chưa bao giờ nghĩ đến , Mạc Dĩ Trạch lại không ngại bỏ ra một số tiền lớn để thuê người giam giữ cô. Mục đích chỉ muốn cô sinh con cho anh.
Bên trong nhà không có một dụng cụ truyền tin nào, cửa sổ lại là một chiều chỉ nhìn ra ngoài được mà không nhìn được bên trong, Mạc Dĩ Trạch lại lo cô trốn theo lối cửa sổ nên ở lầu một có mười mấy người vệ sĩ thay phiên canh gác.
Nghĩ đến đây cô thật sợ mình có cánh cũng khó thoát. Đúng lúc này cửa phòng mở ra.
Âu Y Tuyết cho rằng là Mạc Dĩ Trạch, cho nên cũng không xoay người. Cho đến khi từ phía sau lưng phát ra giọng nói nhỏ.
“Tiểu thư”.
Nghe vậy Âu Y Tuyết mới xoay người lại, đối diện là ba người giúp việc, mà trong tay các cô là nhiều túi đồ.
“Đây là đồ dùng cậu chủ chuẩn bị giúp cô”. Cô gái giúp việc thấy Âu Y Tuyết không trả lời, vẫn tiếp tục nói nhìn người bên cạnh lấy quần áo để vào trong tủ.
Sau khi làm xong tất cả, ba người mới rời đi trong sự xem xét của hai người da đen ngoài cửa.
Sau đó lại có mấy cô giúp việc đem đến giày, đồ lót, trang sức… Âu Y Tuyết không nhìn đến nữa. Đến buổi trưa có một cô gái nhỏ đem thức ăn lên cho cô.
“Tiểu thư, đến lúc dùng cơm ạ”. Cô gái chuẩn bị xong lại nhìn Âu Y Tuyết đứng ở cửa sổ không nhúc nhích: “Bữa sáng cô không ăn, lại không ăn thì không được”. Cô gái không biết Âu Y Tuyết gặp chuyện gì, chỉ là do lòng nhân đạo cô lo lắng sức khỏe cho cô tiểu thư này không chịu nổi.
Lúc này Âu Y Tuyết không tiếp tục yên lặng. Cô nhìn vẻ mặt ân cần của cô gái kia, sau đó đi đến ghế ngồi xuống.
“Cô tên gì?”. Cô chậm rãi uống một chút cháo gà.
Thấy cô chịu ăn, người giúp việc mới an tâm, đáp: “Tôi tên là Thẩm Thanh”.
“Tôi gọi cô là tiểu Thanh được không?”. Âu Y Tuyết vừa uống cháo gà vừa thân thiện nhìn.
“Có thể”. Người giúp việc không tránh né cô, vui mừng trả lời.
“Cô đến đây được bao lâu?”. Tìm theo trí nhớ trong đầu, Âu Y Tuyết nghĩ muốn nát óc nhông nhớ đã gặp cô. Dĩ nhiên cả những người đến sáng nay.
“Vừa đến sáng nay”. Thẩm Thanh cười hì hì. Lúc đầu còn lo lắng cô chủ của nhà này tính tình không tốt, không có khi dễ người khác, trong nhất thời cô quên đi lên cảnh báo của An Đức Liệt.
Thì ra là vậy. Cho nên cô mới không biết một ai, bởi vì các cô đã được thay đổi toàn bộ.
Đột nhiên trong mắt Âu Y Tuyết lóe lên chút ánh sáng, cô buông ra bát cháo gà sau đó “Ư”, rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Thẩm Thanh đối với tình huống đột ngột vô cùng lo lắng, cho nên là không chút suy nghĩ liền đi theo vào phòng vệ sinh.
Trong phòng vệ sinh ——
Âu Y Tuyết hướng đến bồn rửa mặt không ngừng nôn khan, một lúc lâu mới ngừng lại. Cô nhìn thấy Thẩm Thanh, hai chân mềm ra té ngồi trên gạch.
“Tiểu thư, cô có sao không?”. Thấy bộ dáng cô cực kỳ yếu ớt. Thẩm Thanh lo lắng: “Sắc mặt cô xanh quá, để tôi đi gọi bác sĩ?”. Trên khuôn mặt không có chút máu, Thẩm Thanh cũng không biết đây chỉ là nôn nghén.
“Ừ”. Âu Y Tuyết không có từ chối, lại nói: “Cô đi kêu bác sĩ, tôi không sao. Chỉ là thân thể mệt quá, cô bảo hai người ngoài cửa đi vào”. Vì muốn để cho cô tin tưởng, Âu Y Tuyết còn làm bộ đứng dậy, sau đó trượt xuống.
“Vâng”. Người giúp việc không nghĩ gì, củng không chú ý tới vẻ mặt áy náy của Âu Y Tuyết, cô chạy ra phòng vệ sinh, mở cửa phòng nói mãi hai người kia mới chịu vào theo cô vào nhà vệ sinh.
Chỉ là khi họ vào cũng không thấy người đâu. Hai người đàn ông nhìn nhau, lập tức tranh chấp rồi chạy ra khỏi phòng, bỏ lại Thẩm Thanh nhìn nền gạch đến ngẩn người.
Vì chuyện xảy ra đột ngột đầu óc Thẩm Thanh chưa kịp phân tích, sửng sốt một lúc cho đến khi nhớ đến lời nói của An Đức Liệt lúc sáng, mới hiểu chuyện gì xảy ra. Trong lòng mắng bản thân mất cảnh giác, sắc mặt cũng xanh mét, lập tức quay người chạy ra cửa.
※
Một hồi huyên náo, bên trong phòng lại khôi phục yên tĩnh. Đợi đến khi xác nhận không có bất kỳ tiếng động nào, lúc này Âu Y Tuyết mới từ tủ quần áo chui ra ngoài.
Cô nhẹ nhàng đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống lầu dưới xác định không có ai mới xoay người ra khỏi phòng. Cô nhanh chóng chạy ra cầu thang thuận lợi chạy khỏi lầu một. Nhìn thấy cửa lớn mở rộng, trong lòng không khỏi vui mừng.
Kế hoạch của cô là nhờ Thẩm Thanh gọi điện thông báo ngư