Cô bé lọ lem của tổng giám đốc bá đạo

Cô bé lọ lem của tổng giám đốc bá đạo

Tác giả: Kim Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326644

Bình chọn: 8.5.00/10/664 lượt.

ời thân của cô nhưng nghĩ đến có thể cô ấy sẽ không giúp nên hủy bỏ. Bất đắc dĩ lắm, cô mới phải lợi dụng cô ấy. Mặc dù rất có lỗi với cô ấy nhưng quyết tâm phải rời khỏi đây khiến cô không thể không làm vậy.

Nghĩ thế, Âu Y Tuyết thấy phòng khách không có ai, sau đó nhanh chóng chạy ra cửa.

Ngoài cửa lớn. Trong khuôn viên không có ai, mặc dù vui mừng nhưng không thể không đề cao cảnh giác. Cô nhanh chóng chạy ra cổng nhưng bước chân đang chạy chợt dừng lại. Bởi vì bốn phía xung quanh cô có mười mấy người vệ sĩ nhảy ra cùng với người giúp việc………

Đêm khuya.

Sau khi rời khỏi công ty trở về biệt thự ở núi Dương Minh, thân thể Mạc Dĩ Trạch mệt rã rời nhưng vẫn trách đám người vệ sĩ với người giúp việc một lúc lâu, cũng đồng thời sa thải Thẩm Thanh.

“Không được để xảy ra lần thứ hai. Nhìn cô ta cho thật kỹ, nếu lại sai lầm, các người cũng biến mất cùng”. Đây không phải uy hiếp, trong đôi mắt mệt nhọc, anh tức giận phân phó.

Khuôn mặt khiến người khác hâm mộ nhưng khi giận dữ lại làm người ta sợ hãi.

“Cậu….cậu chủ”. Đột nhiên từ sau lưng phát ra tiếng nói của người giúp việc trông coi Âu Y Tuyết.

“Chuyện gì?”. Mạc Dĩ Trạch tức giận quát.

“Dạ…” Người giúp việc nữ không có chuẩn bị tinh thần khi bị Mạc Dĩ Trạch quát lên sợ muốn khóc lại sợ nếu không nói có khi mình cũng bị sa thải, nên cố gắng khắc chế sự sợ hãi trả lời “Cô chủ….. cô chủ không chịu ăn….”.

Nghe vậy Mạc Dĩ Trạch càng thêm tức giận nhìn chằm chằm người nữ giúp việc lại nhìn những người chung quanh, lặp lại “Hừ, không chịu ăn?”. Không nghĩ tới cô ta thà nhịn chết chứ không sinh con cho anh. Nghĩ tới đây lại càng tức giận hơn.

“Cô ta không muốn ăn, không sao. Các người cũng nhịn luôn đi”. Nếu cô thích cứng, vậy thì tốt xem anh và cô ai sẽ thắng.

Vừa nói xong, mọi người đều run sợ không ai dám lên tiếng kháng nghị.



Một nơi khác, biệt thự Thiên Mẫu.

Elena buồn chán nồi trên ghế, ánh mắt trống rỗng không biết nghĩ gì ngay cả thím Trương kêu cô đều không phản ứng.

“Tiểu Điệp ăn một chút, nếu cứ tiếp tục như vậy, thân thể con sẽ không chịu nổi”. Thím Trương cầm chén cháo nóng trên tay, cố gắng kêu cô ăn, nhưng cô vẫn cứ thờ ơ.

Không biết phải làm sao, thím Trương đặt chén cháo xuống, nhìn cô, nước mắt không nén được chảy xuống. Con gái hành hạ bản thân, đau lòng là bà.

Ngày hôm qua khi bà nhận được tin Âu Y Tuyết mất tích ở bệnh viện, trong lòng vô cùng lo lắng cũng rất lo cho Elena. Quả nhiên như dự đoán của bà, Y Tuyết chỉ mới mất tích một ngày cô đã ra nông nỗi này. Thím không thể nghĩ đến một khi Y Tuyết xảy ra chuyện gì thì Elena sẽ ra sao đây.

“Tuấn Ngạn đã báo cảnh sát, mẹ tin là sẽ sớm tìm được thôi, con ăn một chút gì trước đi”. Lại nén nước mắt, thím Trương lấy bát cháo đặt trên tay cô.

Nhưng Elena cũng không có phản ứng, cô ngơ ngác nhìn thím Trương, nước mắt đảo quanh, nói tiếp: “Con phải làm sao?”.

Con không nghĩ thiệt hơn đã bắt con của con đi phá thai, cô cũng không hỏi cha đứa bé là ai? Có phải vì vậy mà đứa con của cô mới bỏ đi?

Chương 130: Cô Bé Lọ Lem May Mắn Có Thai (7)

“Việc này…” Nghe cô tự trách bản thân, khuôn mặt thím Trương tràn đầy đau lòng. Thím sợ cô nghĩ như vậy, cho nên lo lắng cô: “Không thể, Y Tuyết là một đứa nhỏ hiểu chuyện, sẽ không làm như vậy”. Mặc dù thím cũng không chắc chắn nhưng trước mắt cứ trấn an cô, thím cũng chỉ có thể nói như vậy.

Tại cô. Cô biết tất cả không phải như thím Trương nói.

“Nhất định là đúng rồi”. Không nhịn được nữa, nước mắt chảy xuống từng chuỗi từng chuỗi. Chỉ cần nghĩ đến con gái cô bây giờ không biết ra sao, người mẹ như cô lại chỉ biết ngồi ở nhà, bản thân cô thật là không đáng làm mẹ.

Cô chỉ trích bản thân, khư khư cho là tại mình, Âu Y Tuyết mới bỏ đi.

Elena đang khóc không biết gì. Tự trách bản thân, một bóng người mở cửa đi vào.

Elena và thím Trương nhìn lên thì trông thấy bộ dạng mệt mỏi của Bạch Tuấn Ngạn.

“Tìm được chưa?”. Elena không để ý đứng lên, cái chén trong tay theo đó rơi xuống đổ đầy trên tấm thảm lông cừu, nhưng cô không quan tâm. Bởi vì trong lòng cô không có việc gì quan trong bằng Âu Y Tuyết.

“Không có”. Thấy bộ dáng lo lắng của cô, Bạch Tuấn Ngạn lắc đầu, trên khuôn mặt mang đầy vẻ mệt mỏi: “Tôi đã đi đến đồn cảnh sát nhưng vẫn không có gì tiến triển”.

“Sao có thể…”. Elena không tin được, thân thể cô run lên, khuôn mặt tràn đầy vẻ mất mát.

Bạch Tuấn Ngạn đau lòng không muốn nhìn cô như vậy nhưng lại không thể làm gì.

Hôm qua hắn làm việc với bệnh viện cả buổi chiều nhưng không có bất cứ tin tức gì về Âu Y Tuyết cho nên sáng nay đi đến đồn cảnh sát.

Nhưng mọi chuyện giống như không phải như vậy, hôm qua hắn cũng đã đi tìm người bác sĩ và phụ tá mổ cho Âu Y Tuyết nhưng lại nhận được tin những người đó đã lên máy bay đi Mỹ ngay sau đó, từ chức rồi đi Mỹ, màn hình giám sát bệnh viện lại không có gì. Không chỉ như vậy khi hắn đi đến đồn cảnh sát lại chỉ nghe bọn họ hỏi vài câu sau đó đuổi hắn về.

Chuyện này rất kì lạ.

Màn hình giám sát trống rỗng, bác sĩ từ chức, cảnh sát không quan tâm, giống như đang thông đồng với nhau. Giống như có


XtGem Forum catalog