Cô bé lọ lem của tổng giám đốc bá đạo

Cô bé lọ lem của tổng giám đốc bá đạo

Tác giả: Kim Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326732

Bình chọn: 7.5.00/10/673 lượt.

liền quan tâm hỏi.

“Không có gì”. Âu Y Tuyết lắc đầu lẩm bẩm nói: “Chỉ là không biết tại sao hôm nay mí mắt cứ giật hoài”. Suy nghĩ một chút hình như là từ sáng đến giờ đều như vậy.

“Hả?”. Bởi vì giọng nói quá nhỏ nên nghe không rõ cho lắm.

“Âu Y Tuyết cười yếu ớt, trong đầu hiện lên khuôn mặt nghiêm túc của Âu Thiên, chợt nhớ gần đây hình như là có một chút tin tức trên báo thì phải: “Bé, nơi này có tờ báo gần đây không?”.

“Báo gần đây? Em cũng không biết”. Bé đem quả táo đặt vào vào đĩa thủy tinh, sau đó từ từ nói tiếp: “Những chuyện này đều là An quản gia quản, thôi để em đi hỏi một chút?”. Nói xong liền đứng lên.

“Cám ơn em”. Âu Y Tuyết gật đầu một cái trong lòng đầy cảm kích.

“Không có gì”. Bé cười ngay sau đó chạy ra ngoài.

Ba phút sau ——

“Đã tìm được chưa?”. Âu Y Tuyết nhìn từ ngoài cửa đột phá hộ vệ, Bé chạy như bay tiến vào hỏi. Cô muốn nhìn lần trước Lý Dao viện theo lời nói việc ‘hợp mua án’.

“Không có”. Bé cảm thấy thật mệt! Cậu chủ thật có rất nhiều tiền mua biệt thự nào cũng giống nhau thật là lớn, làm hại mình chạy từ nơi này đến nơi kia thật xa! Bé hít một hơi thật sâu nói: “Nhưng mà em đem báo hôm nay đến”. Nói xong đem báo cầm trong tay đưa cho Âu Y Tuyết.

Trên mặt Âu Y Tuyết mất mát, nhưng vì không thể để phí công cực khổ của bé cô cười rồi nhận: “Cám ơn Bé”.

Có lẽ tờ báo này cũng có những chuyện kia! Âu Y Tuyết tự an ủi mình như vậy. Khi cô lật đến tờ báo thứ nhất liền bị tựa đề trên đó làm cho kinh ngạc hoảng sợ, cũng nhìn đến hình trên báo.

Tờ báo hoành phi phía trên, đột nhiên viết như vậy vài cái chữ to ‘người Mỹ gốc Hoa say rượu lái xe, tạo thành hai chết một hôn mê’. Ở nơi này dưới chính là một bộ hình ảnh đầy máu, bên cạnh là phần dài giới thiệu.

Cô căn bản là không có cảm giác gì nhưng nhìn đến phần giới thiệu tên Elena làm cho cô nghẹn ở cổ họng. Âu Y Tuyết không ức chế được tâm trạng lo lắng liền đọc xuống tiếp, mà càng đọc càng hoảng sợ. Cho đến đọc xong chữ cuối cùng mặt không còn một giọt máu báo trên tay cũng rơi xuống đất.

“Chuyện này. . .làm sao sẽ. . . .”.

Một cỗ cảm giác không thể nói thành lời truyền đến từ nội tâm, cô không thể thở nổi.

Cô không dám tin cúi đầu nhìn bức ảnh lớn trên tờ báo. Một giây, hai giây, cô giống như thấy một sự thật mà cô không muốn thấy. . . . .

“Điều này sao có thể, làm sao có thể. . .”. Cô tự lẩm bẩm, đứng lên. Che miệng mình, cố gắng không bởi vì nội dung trên báo mà phát ra sợ hãi kêu, nhưng cho dù như vậy cô nhìn chằm chằm tờ báo trong mắt đẹp bắt đầu đầy nước mắt, mơ hồ tầm mắt của cô.

“Cô làm sao vậy?”. Thấy sắc mặt của cô, Bé càng thêm lo lắng, vì vậy vội vàng đỡ cô: “Cô có nơi nào không khỏe? Em đi gọi y tá”. Biệt thự Mạc gia luôn luôn có nhân viên cứu chữa và chăm sóc đặc biệt, ngày đầu tiên cô tới đây liền biết.

Vậy mà Âu Y tuyết giống như là không nghe Bé nói, giống như bị bệnh tâm thần hất tay Bé ra, sau đó liền xông ra cửa lớn. Mà hành động của cô làm cho Bé hoảng sợ.

Đợi đến khí Bé kịp phản ứng, thấy Âu Y tuyết chạy đến cửa lớn vội vã chạy theo.

Chỉ là mới cách nhau mới có một tuần lễ mà thôi, tại sao bọn họ lại xảy ra tai nạn xe? Cô Không tin, cho dù cô chết cũng không tin ông trời có thể đối xử với cô như vậy!

Mặc bộ váy màu vàng nhạt Âu Y Tuyết nhanh chóng đi đến song cửa sắt. Nước mắt tràn mi liên tục chảy khắp khuôn mặt cô, cô cắn răng, vừa chay nhanh vừa tự nói với mình tất cả đều không phải là sự thật.

Khi cô cách song cửa ba mươi thước, đột nhiên có hai người đàn ông cao lớn mang kính râm ngăn cản đường đi của cô.

“Xin lỗi cô, cậu chủ đã có lệnh không cho cô rời khỏi biệt thự ”. Một người đàn ông trong đó cung kính nói.

“Tránh ra”. Âu Y Tuyết lạnh lùng quát lớn, hiện tại cô cái gì đều không quản! Cô không muốn tuân thủ ước định! Cô không cần sinh đứa bé xong mới có thể rời đi cái chỗ này! Bây giờ cô muốn rời khỏi nơi này!

Hai vệ sĩ làm sau có thể nghe lời cô. . . . ý tứ rất rõ ràng đứng tại chỗ không nhúc nhích.

“Tránh ra!”. Âu Y Tuyết biết bọn họ chỉ nghe lệnh Mạc Dĩ Trạch, nhưng bây giờ cô cũng không có rãnh rỗi đi cầu xin anh để cô rời khỏi chỗ này, hơn nữa điều này là không thể nào! Cho nên nếu cô muốn rời khỏi đây chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi!

Nghĩ tới đây Âu Y Tuyết cắn răng sau đó quẹo một vòng qua bọn họ nhưng tốc độ lại không nhanh bằng bọn họ.

“Tiểu thư, lúc này cô không thể rời khỏi đây!”. Thái độ bọn họ cường ngạnh lập lại lần nữa.

Âu Y Tuyết không thèm để ý lại một lần nữa vòng qua bọn họ. Âu Y Tuyết cứ làm như vậy đến khi đến gần song sắt, nhưng hai vệ sĩ không còn nhẫn nại nữa.

Chỉ thấy một người trong đó nhìn người còn lại nhướng mày, một cái vệ sĩ cầm điện thoại di động bấm một dãy số. Sau khi nói chuyện điện thoại xong sau đó đi tới ra lệnh vệ sĩ đem song sắt khóa lại sau đó mới quay về đối diện Âu Y Tuyết.

“Tiểu thư, cậu chủ nói sẽ trở về thật nhanh, mời cô trở về phòng”. Người vệ sĩ gọi điện thoại nói với Âu Y tuyết.

Nghe vậy Âu Y tuyết mới luống cuống nhưng cô cũng không ngoan ngoãn trở về phòng mà là rống về phía bọn họ: “Rốt cuộc các người muốn như thế nào!


XtGem Forum catalog