
đứa lanh lợi vẫn tránh được ánh mắt của thầy cô giáo mà chạy ra bên ngoài.
. . .
Nhân viên cấp cứu rất nhanh liền mang hai bộ băng ca lên xe cứu thương vội vã rời đi. Trừ Hoàng Mỹ Linh cùng Trần Di là người đầu tiên biết chuyện người bị hại ở ngoài này, học sinh lén chạy đến xem cũng không biết.
Nhưng người trên xe cảnh sát lại khác biệt —
Hoàng Mỹ Linh kéo tay Âu Xảo Lệ ra hồi lâu.
Âu Xảo Lệ sợi tóc xốc xếch che bả vai của mình, trên mặt hung ác nhìn Hoàng Mỹ Linh đang kéo tay mình, quát: “Mau bỏ tôi ra! Cô thật to gan lại dám báo cảnh sát! Cô có biết hay không tôi là ai hay không!”
Âu Xảo Lệ giận dữ cùng với Hoàng Mỹ Linh trấn định tạo thành hai bên đối lập mãnh liệt.
“Cô không biết em là ai, nhưng mà cô lại biết hành động vừa rồi của em là hành động cố ý gây thương tích cho người khác! Cô bất kể thân phận của em là gì, nhưng mà đối với việc học sinh đánh nhau như vậy, cô không thể không can thiệp”
“Mắc mớ gì tới cô! Cô chẳng qua chỉ là một giáo viên quèn mà thôi, vậy mà cũng muốn quản chuyện của bản tiểu thư à?” Bị vẻ lạnh lùng cùng nghiêm khắc của cô chọc giận, tính khí đại tiểu thư của Âu Xảo Lệ nhất thời phát tác: “Ngay cả các thầy cô giáo của Y Tư Lai Đốn cũng nể ta ba phần, bất quá cô cũng chỉ là người đáng thương nhận tiền lương, cô có tư cách gì?”
Từ nhỏ đến lớn, cô -Âu Xảo Lệ muốn gió là có gió muốn mưa là có mưa, bà cô chết tiệt này bởi vì một chút chuyện nhỏ lại đối với cô như vậy, cô thề! Cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta!
Thì ra là học sinh của Y Tư Lai Đốn. . .
Nghe vậy,trên khuôn mặt hài hòa của Hoàng Mỹ Linh lạnh như băng, làm cho Âu Xảo Lệ cùng với sau hai nữ sinh sau lưng mình không lạnh mà run: “Làm học sinh trường quý tộc, em không những không có tác phong của thục nữ, ngược lại kiêu ngạo ngang ngược, thật sự ghê tởm!” Cô nhẫn tâm phê phán.
“Cô. . . .” Âu Xảo Lệ mặt đỏ lên, còn muốn nói điều gì nhưng lại bị Hoàng Mỹ Linh nhét vào trong xe cảnh sát, dĩ nhiên cũng bao gồm hai nữ sinh kia.
※
Sự kiện này xảy ra, mười lăm phút sau thì hiệu trưởng hai trường cao đẳng biết được chuyện này.
Vì vậy hai trường cao đẳng là Y Tư Lai Đốn và Danh Dương cùng với người chịu trách nhiệm thực tiễn rối rít tụ tập thương nghị . . .
Y Tư Lai Đốn bận tâm đến gia cảnh hiển hách của Âu Xảo Lệ và hai nữ sinh kia; mà Danh Dương ngại sau khi chuyện này truyền ra tổn hại đến danh dự, cho nên hai trường cao đẳng nhất trí biểu quyết: trước hết trở về trường học, song cũng đối với bên ngoài phong tỏa tin tức.
Cùng lúc đó, Âu Y Tuyết với Tiểu Tuyết đều được đưa đến bệnh viện Thanh Du, Âu Xảo Lệ vẫn còn ở đồn cảnh sát. . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
CHƯƠNG 49: TÂM TRẦM LUÂN
Không quá nửa tiếng sau khi Âu Xảo Lệ bị đưa đến cục cảnh sát, Âu Thiên cùng với luật sư liền đến.
“Cha” Một thân âu phục Armani, thân hình cao lớn, diện mạo tuấn lãng, Âu Thiên xuất hiện tại cửa, Âu Xảo Lệ liền bất chấp tất cả tiến lên trước, ôm cổ tay của hắn.
Âu Thiên cúi đầu nhìn Âu Xảo Lệ khóc đỏ cả mắt, thương tiếc xoa đầu của cô, trấn an nói: “Không cần sợ, cha sẽ giúp con xử lý tốt, con ra ngoài xe ngồi trước đi, cha lập tức ra sau.” Hiển nhiên, hắn đã biết tất cả mọi chuyện.
“Dạ.” Thấy hắn không có chút nào muốn trách cứ mình, Âu Xảo Lệ an tâm, ngay sau đó gật đầu khéo léo cười: “Con biết ngay cha là tốt nhất.” Nói xong, liền chạy ra ngoài.
Một thân tây trang cao quý của hắn cùng với cục cảnh sát nho nhỏ không chút nào tương xứng, mặc dù đã vào độ tuổi trung niên nhưng bề ngoài xuất sắc của hắn vẫn khiến mọi người rung động.
Chỉ thấy hắn lạnh lùng quét khắp phòng, tiếp đó đi tới chỗ Âu Xảo Lệ mới vừa ngồi.
. . .
“Ông chính là cha của Âu Xảo Lệ, Âu Thiên?” Cảnh sát phụ trách xử lý chuyện này vừa liếc nhìn tài liệu, vừa dùng một ánh mắt quan sát Âu Thiên Vấn nói.
“Ừ” Giọng nói thâm trầm, làm người ta cảm thấy kính nể.
“Ông biết con gái của ông phạm vào chuyện gì không?” Cảnh sát lại hỏi.
Đánh nhau? Bây giờ lá gan của nữ sinh trẻ thật đúng là lớn!
Dứt lời, chính là một hồi trầm mặc. Cảnh sát không hiểu ngẩng đầu, lại thấy Âu Thiên mặt lạnh nhìn hắn.
“Chuyện này luật sư của tôi sẽ phụ trách cùng các anh đàm phán.” Âu Thiên không trả lời thẳng vấn đề của hắn, mà chỉ nói: “Nếu như không có chuyện gì, tôi muốn dẫn con gái tôi đi.” Nói xong liền đứng lên, muốn rời đi.
“Đợi chút.” Cảnh sát trẻ tuổi vội vàng gọi hắn lại, nói tiếp: “Coi như anh có thể bảo lãnh cho cô bé, nhưng người thân của người bị hại. . .”
“Người thân của Âu Y Tuyết chúng tôi sẽ xử lý tốt.” Âu Thiên hơi thở lạnh băng, khiến người ta không thể nghi ngờ.
Cảnh sát lại nói: “Người thân của Âu Y Tuyết. . .”
Nghe vậy, một tia đau lòng từ khóe mắt của hắn chợt lóe lên, mặt ngoài bình tĩnh lập tức hiện lên một làn sóng, trong lòng không khỏi có chút đau lòng.
Cuối cùng hắn đứng dậy bỏ lại một câu: “Tôi chính là cha của Âu Y Tuyết. . .” Liền rời đi.
. . . . . . .
※
Hôm sau, bệnh viện Thanh Du, lầu A phòng 203.
Mùi thuốc nồng đậm gay gắt xộc vào mũi, vách tường màu trắng, rèm cửa sổ màu trắng, ga giường màu trắng khiến người ta cảm