XtGem Forum catalog
Cô Dâu Thất Lạc

Cô Dâu Thất Lạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324641

Bình chọn: 7.00/10/464 lượt.

!? Lúc nãy bà vẫn vui vẻ lắm mà……… Tôi không chịu đâu, không có mẹ thì còn nghĩa lý gì nữa. Tôi dùng toàn bộ sức lực của một đứa nhóc 5 tuổi vùng ra khỏi tay cô Thu và chạy đi, không màng gì đến xung quanh nữa. Tôi chỉ có thể nghĩ rằng nếu chậm chân, mẹ sẽ biến mất! Bỗng tiếng cô Thu hét lên thất thanh:

-NGUYÊN! KHÔNG ĐƯỢC!!!!!!!!

Mẹ tôi nghe tiếng hét đó thì quay lại, tôi mừng rỡ chạy tiếp mà không biết rằng mình đang ở ngay giữa đường, một chiếc xe bạc đang lao tới. Tôi chết đứng tại chỗ nhìn chiếc xe, sợ hãi đang chiếm lấy toàn thân thể. Nó đến gần rồi, tôi chỉ biết lắp bắp gọi mẹ, nhắm chặt mắt lại. Khoảnh khắc ấy…….có ai đó…..ôm lấy tôi……

“ẦM”

Một tác động cực mạnh. Cánh tay tôi chà xát xuống mặt đường, đau lắm. Ôm lấy cánh tay rướm máu, tôi rên khẽ. Có gì đó bất chợt rơi xuống mặt tôi, nó màu đỏ, tanh tanh. Tôi từ từ mở mắt ra, máu từ đầu của mẹ. Người dân xung quanh bu lại đông nghẹt. Nước mắt tôi rơi lã chã, mẹ đã dùng thân bảo vệ tôi khỏi chiếc xe oan nghiệt kia. Môi bà mỉm cười, mắt bà cũng chảy ra thứ chất lỏng trong suốt giống tôi.

-Mẹ….mẹ ơi…..

Tiếng nấc vang lên, đôi mắt đen long lanh của mẹ ngấn nước nhìn tôi, bà hôn vào má tôi thêm lần nữa. Tôi vòng tay ôm mẹ thật chặt. Tay mẹ vỗ vỗ lưng tôi vài cái rồi….không còn nữa. Đầu bà gục xuống nền đất, một tay vẫn còn ôm lấy tôi. Chết lặng.

-MẸ!!!!!!!!!!

Cô Thu đi đến kéo tôi ra khỏi vòng tay mẹ. Tôi nhất quyết không đi mà vẫn ôm chặt xác bà. Vài người phụ nữ gần đó khóc, giúp cô Thu lôi tôi ra. Cảnh sát và cứu thương đến. Tôi vẫn ra sức quẫy đạp dữ dội khi mấy chú cảnh sát giúp mấy người kia kéo tôi ra. Đằng kia những người mặc áo trắng nhấc mẹ tôi lên đặt trên cáng. Cô Thu ôm tôi, ra sức dỗ dành. Nhưng tôi vẫn khóc, gào, cấu để chạy theo chiếc xe cứu thương. Phần đất kia thấm đỏ…..đỏ thẫm. Và mặt tôi cũng có những giọt máu đó…..

====================================================

Một không khí ảm đạm tang thương phủ lên căn chòi của tôi. Chú Đông ôm lấy di ảnh mẹ tôi mà khóc. Không có ai là họ hàng của mẹ….. Lúc này chỉ có tôi, cô Thu, chú Đông, ba mẹ chú và những người hàng xóm. Đám tang do gia đình chú Đông lo. Chiếc khăn tang trên đầu nặng trịch. Lần này, mẹ bỏ tôi mà đi thật rồi!

Sau khi hoàn tất việc chôn cất, chú Đông ngỏ ý muốn đưa tôi về nuôi nhưng cô Thu không đồng ý. Tôi quyết định về sống với cô Thu. Ra căn nhà đó là một cô nhi viện do cô Thu xây dựng, cô và mẹ quen biết trong một lần căn nhà đang thi công, mẹ tôi giúp cô thoát khỏi đống gạch rơi từ trên cao. Cô nhi viện khá rộng, và cũng có nhiều đứa trẻ con bên trong. Thời gian đầu sau cái chết của mẹ, tôi lầm lì khác hẳn khi xưa, tách biệt hoàn toàn với lũ trẻ con kia. Phải mất khoảng thời gian khá dài sau đó, với những lời động viên an ủi và tấm lòng của cô Thu và bọn trẻ kia, tôi mới gắng mở lòng được một chút. Những đứa ấy cũng khá tốt, nhưng hầu như tôi chẳng thân với đứa nào. Chú Đông cũng đến thăm tôi vài lần, nhưng dần dà “vài lần” ấy rồi cũng không còn nữa. Nghe cô Thu nói chú đã cưới vợ. Tôi cười nhạt rồi lảng đi.

Mọi thứ xung quanh trở nên thật xa lạ, tôi chẳng dễ gì thích nghi được nơi chốn náo nhiệt này. Không có mẹ, tất cả như chết đi vậy. Hình ảnh lúc mẹ bảo vệ tôi không thể phai nhòa được.

Tối đến, cô Thu bảo tôi ra ngoài sân ngồi. Cô nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, tôi chợt nhớ đến mẹ…..mẹ rất hay ôm tôi như thế.

-Nguyên à! Con đừng có lầm lì như vậy nữa, không tốt đâu!

-Sao vậy cô?

-Con chỉ mới là một đứa trẻ, cô biết việc chứng kiến cảnh mẹ mình mất là quá sốc đối với con. Nhưng con như thế này, con nghĩ mẹ có vui không?

Tôi im lặng vài giây rồi nói gọn: “Dạ không!”

Cô Thu cười, tựa đầu mình vào đầu tôi rồi bảo tôi nhìn lên trời. Tôi làm theo. Một bầu trời đầy sao tuyệt đẹp. Tôi cảm thấy nhớ mẹ, rất nhớ!

-Mẹ con luôn ngắm nhìn con. Bất cứ ai mất đi, họ đều trở thành một vì sao để ngắm nhìn những người thân yêu của mình. Con hiểu chưa? Mẹ con không bao giờ mất mà luôn sống mãi trong trái tim con!

-Thật vậy sao cô?

-Tất nhiên rồi! – Cô Thu lại cười.

Tôi im lặng không đáp, ngẩng lên nhìn các vì sao lấp lánh. Có lẽ cô Thu nói đúng, không nên làm mẹ buồn.

Lên 6 tuổi, cô Thu sắp xếp cho tôi đi học, mấy đứa kia cũng vậy. Đứa nào cũng háo hức cả. Tôi cũng đã trở lại là một thằng nhóc nghịch ngợm, vô tư. Có mấy trò “tầm thường” như phi thân xuống hồ bơi, nghịch phá bọn con gái, nặng nhất là vừa tắm xong, lấy….áo “chíp” của cô Thu trùm lên đâu, cột khăn tắm vào cổ rồi giơ cao cây kiếm hô to: “Đệ nhất Siêu nhân Nguyên đẹp trai”….Thế mà cũng được tôn lên làm đại ca đấy, hôhô, giỏi chưa?

Tôi học ở lớp 1A. Chủ nhiệm lớp là một cô giáo xinh như mộng, chỉ tội là khá dữ dằn. Điều này làm tôi quyết tâm phải làm nên những “sự kiện lớn”. Ngày hôm sau, tôi thủ sẵn cây ghita con ếch xanh của nhóc Ty bỏ vào cặp. Việc trường cho phép mặc đồ tự do đã tiếp sức cho “sự nghiệp cao cả” của tôi. Tôi với bọn nhóc tung tăng nhún nhảy đến trường, không cần cô Thu đưa đi vì trường cách nhà không xa.

Thằng An (cùng ở trong cô nhi viện) với tôi học chung lớp, nó cũng khá nghịch đấ