
nh mắt của mọi người lần nữa tập trung vào cô, ngay cả chân mày cua Lãnh An Thần cũng không tự giác nhíu lại, trong lòng nghi ngờ, cô bị sao thế?
Ói một hồi, trừ một chút nước chua, cũng không còn cái gì, Đoan Mộc Mộc với khuôn mặt tái nhợt bước ra ngoài, đối mặt với ánh mắt chất vấncủa mọi người, khóe miệng cô kéo ra, “Tôi…bao tử tôi không tốt!”
Phần trứng chiên đã bị đổi đi, người làm nữ đã bưng tới một phần mới, nhưng Đoan Mộc Mộc không dám đụng nữa!
“Bao tử không tốt? Tôi thấy là rượu cồn quá tốt!” Lãnh An Thần mở miệng âm hiểm, mang theo châm chọc, Đoan Mộc Mộc liếc mắt nhìn anh.
“Chị dâu, uống sữa tươi. . . . . . Sữa tươi tốt cho dạ dày nhất!” Âm thanh ngọt ngào của Lãnh An Đằng giống như ánh mặt trời chiếu vào tận đáy lòng Đoan Mộc Mộc, khiến dạ dày của cô đang lạnh lẽo cũng ấm lên.
“Ừ, cám ơn Tiểu Đằng!” Đoan Mộc Mộc bưng sữa tươi, nhưng còn chưa đưa lên miệng, vừa nghe mùi sữa tươi, cơn buồn nôn cô mới vừa kềm chế, lại bắt đầu cuồn cuộn.
“Ọe —— Ọe ——” Cô lại chạy tới phòng vệ sinh ói như điên.
Sáng sớm, tất cả mọi người đều đang ăn sáng, cô cứ nôn ọe như vậy, sợ rằng có muốn ăn tới cỡ nào cũng bị cô đả kích không còn cảm giác gì.
Lúc này Đoan Mộc Mộc không chỉ là sắc mặt trắng bệch, ngay cả đi cũng không đủ hơi sức, mặc dù tửu lượng của cô không cao, nhưng tối hôm qua uống chút rượu, cũng không thể giày vò cô như vậy chứ?
Giờ phút này, ngay cả cô cũng thấy buồn bực!
“Tiểu Thần, anh nên dẫn vợ anh đi khám đi, ói như vậy có để cho người ta ăn cơm hay không?” Nói chuyện là mẹ nhỏ, thường ngày vẫn hay bắt bẻ Đoan Mộc Mộc.
“Đúng vậy a, ta thấy Mộc Mộc không giống như là dạ dày không thoải mái, hay là do viêm ruột?” Mẹ hai này tương đối ôn hòa, đối với Đoan Mộc Mộc cũng xem như là hòa thuận, được như vậy đại khái cũng do dựa hơi Lãnh An Đằng, bởi vì Lãnh An Đằng vô cùng thích cô.
Lãnh Ngọc Thù ở một bên trước sau không nói lời nào, nhưng ánh mắt cũng lia vào người Đoan Mộc Mộc vẻ gian giảo, cuối cùng rốt cuộc cũng xuất ra một câu, “Anh, chị dâu nhỏ không phải là mang thai chứ?”
Rầm!
Câu này quả thật giống như trái bom, nổ tung khiến mọi người ứng phó không kịp, ngay cả ba mẹ từ đầu đến giờ đều trầm mặc ít nói cũng lên tiếng, “Chuyện này cũng không thể qua loa, lão phu nhân đang một lòng mong đợi đấy. . . . . .”
Trong lúc tất cả bối rối, thì chỉ có một người vô cùng bình tĩnh, đó chính là Lãnh An Thần, anh dùng khăn giấy nhẹ lau khóe môi, liếc nhìn vào bụng Đoan Mộc Mộc, “Không được nói lung tung, chuyện này tuyệt đối không có khả năng!”
Bởi vì anh chưa từng chạm qua cô, cho nên cho rằng cô sẽ không mang thai, nhưng khi Đoan Mộc Mộc nghe thấy câu nói của Lãnh Ngọc Thù thì sắc mặt như sương lạnh. . . . . .
Mang thai? Có thật không?
Nhớ lại thời gian nghỉ lễ lần trước. . . . . .
Không biết là quá hoảng hốt hay là quá sợ hãi, cô nhất thời không nhớ ra.
“Bà xã, nếu như em không muốn ăn nữa, tôi nghĩ chúng ta nên đi.” Âm thanh lạnh lùng của Lãnh An Thần vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Đoan Mộc Mộc.
“A!” Cô ngơ ngác, sau đó cầm túi xách lên đuổi theo.
Sau lưng, Lãnh Ngọc Thù còn không cam lòng, “Anh, nhớ mang chị dâu nhỏ đi kiểm tra một chút, nếu chị ấy mang thai, em sẽ được thăng cấp lên làm cô.”
Xe lái ra khỏi Lãnh gia, Đoan Mộc Mộc liền nhấn cửa sổ xe, để không khí lưu thông hóa giải những đè nén trong ngực cô. . . . .
“Hôm nay cô có chuyện gì xảy ra?” Lãnh An Thần mở miệng, không biết là quan tâm, hay là thẩm vấn.
Đoan Mộc Mộc nắm chặt tay cầm cửa, sau lưng căng thẳng, rốt cuộc cô cũng chột dạ, ngộ nhỡ thật sự mang thai, cô nên làm gì?
“Tôi đang hỏi cô!” Không nghe trả lời, Lãnh An Thần lộ ra vẻ không vui.
“A, không sao!” Đoan Mộc Mộc không dám nhìn anh, ánh mắt dời ra ngoài xe.
“Không có việc gì sao lại ói?” Lãnh An Thần có chút đuổi tận giết cùng, Đoan Mộc Mộc đau đớn.
“Muốn ói thì ói, chẳng lẽ chuyện này anh cũng muốn quản.” Hiện tại trong lòng cô đang rất phiền loạn, nênkhông còn nhẫn nại nữa.
Chợt, cằm cô căng thẳng, bị anh kềm chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn bị anh mạnh mẽ vặn qua, “Đoan Mộc Mộc cô bây giờ càng ngày càng có năng lực, dám dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi”
Đoan Mộc Mộc không muốn ầm ĩ với anh, bây giờ cô hoàn toàn không có ý định này, nhắm mắt lại, âm thanh mệt mỏi, “Anh buông tay, tôi rất phiền!”
“Tại sao ăn trứng gà lại ói?” Không hiểu, anh muốn biết đáp án.
Cuối cùng bị ép hỏi, Đoan Mộc Mộc trả lời anh, “Tôi ghét trứng gà, bởi vì thấy nó, tôi lại nghĩ tới hai cái đó của anh!”
Cô bị ép điên nên mới có thể nói như vậy, mà câu trả lời hiển nhiên là Lãnh An Thần không ngờ tới, sau giây phút sững sờ ngắn ngủi, liền không nhịn được cười lớn.
“Nói như vậy, cô đã nhìn thấy hai cái đó của tôi, hả?” Câu hỏi của anh khiến cô nghẹn lời, cũng chột dạ
“Tôi. . . . . .” Đoan Mộc Mộc cắn môi, “Tôi chưa ăn thịt heo, nhưng cũng đã thấy con heo, hơn nữa bây giờ trên phim cũng có rất nhiều, anh tưởng rằng trên toàn thế giới chỉ duy nhất mình anh có sao?”
Răng nhọn của cô lại bắt đầu đâm người. . . . . .
Cô lại nói cái gì? Người phụ nữ này lại còn dám ở sau lưng anh xem