
: KHÔNG NÊN ĐỘNG PHỤ NỮ CỦA ANH
Chương 102: Không nên động phụ nữ của anh
Cái gì gọi là nước đổ khó hốt? Cái gì gọi là biết vậy chẳng làm?
Khi Lãnh An Thần từ trong bệnh viện đi ra, mới hoàn toàn nếm trải, nhưng coi như hiện tại anh cầm thanh dao tự sát, đứa bé do chính anh hủy diệt cũng sẽ không sống lại!
Thật là đáng chết!
Anh nện từng quyền từng quyền vào xe Bentley màu đen, cho đến khi trên nắm tay là một mảnh máu thịt be bét. . . . . .
“Cậu điên rồi!” Tiết Chi Hằng mới vừa rồi cũng cảm thấy không đúng, không yên lòng theo tới, quả nhiên là trông thấy anh như dã thú điên loạn.
Đầu Lãnh An Thần chống đỡ ở trên cửa xe lạnh lẽo, “Tôi… khốn kiếp, đáng chết!”
“Chuyện gì xảy ra?” Tiết Chi Hằng rất ít khi thấy anh mất khống chế như thế này.
Chỉ là, Lãnh An Thần cũng không trả lời, mà đẩy Tiết Chi Hằng ra, sau đó lên xe, như điên rời khỏi bệnh viện.
——”Nếu như mà em nói đứa bé này là của anh, anh sẽ tin sao?”
Cô đã từng nói qua, nhưng lúc đó chính anh bị ghen tỵ làm cho đầu óc choáng váng, không chỉ có không tin, còn mắng cô!
Không trách được cô mắng anh đoạn tử tuyệt tôn, mắng anh đời này cũng sẽ không có con trai. . . . . .
Đứa bé của anh bị anh tự tay giết, tội nghiệt như vậy chỉ sợ ngay cả ông trời cũng sẽ không tha thứ cho anh!
Giờ khắc này, Lãnh An Thần không biết nên làm những gì mới có thể sửa lại cái lỗi này? Anh quản lý Lãnh thị những năm này, sóng gió gì cũng trải qua, cũng không có lần nào có thể làm cho anh vô lực giống như bây giờ, vô dụng, còn có hối tiếc.
Xe dừng ở dưới nhà trọ Đoan Mộc Mộc ở, anh thế nhưng lại không có dũng khí đi lên, dưới tình huống không hiểu biết rõ chân tướng, dù anh đả thương cô đau lòng, dù là trong lòng tự trách, nhưng ít nhất anh có thể đối mặt với cô, nhưng hiện tại thế nào? Coi như cô một chữ không nói, lương tâm chính anh khiển trách, đều làm anh không thể chịu đựng.
Cửa sổ không có mở đèn, chắc hẳn lúc này cô đã ngủ?
Trong đầu thoáng qua cô nhăn mặt lúc ngủ, bây giờ ngẫm lại lại cảm thấy vô cùng ấm lòng, thì ra là anh đã từng cách hạnh phúc gần như vậy, tuy nhiên nó bị chính anh tự tay xé bỏ rồi.
Giờ phút này, anh không khỏi nhớ tới Đại Thoại Tây Du có một câu nói: Mộc Mộc, nếu như trời cao cho anh thêm một cơ hội, anh nhất định sẽ quý trọng, nhất định không để cho cho em đau lòng.
Mộc Mộc, anh sai lầm rồi!
Em còn có thể tha thứ cho anh chứ?
Đêm, trầm trầm tối xuống, giống như là tim của anh, không có giới hạn, giống như rơi vào vực sâu không đáy.
Lãnh An Thần cứ ngồi như vậy, cũng không biết ngồi bao lâu, cuối cùng lại ngủ thiếp đi, trong mộng, một đứa bé khả ái cười với anh, thậm chí còn đưa tay muốn anh bế, nhưng lúc anh duỗi tay ra, đứa bé chợt cách anh càng ngày càng xa, cuối cùng khắp người máu me be bét. . . . . .
“Là ba giết chết con rồi!”
“Là ba hại con. . . . . .” Chết rồi.
Đứa bé mắt to tròn trịa nhìn chằm chằm, máu me khắp người nhìn anh, anh rất muốn giải thích, nhưng cổ họng giống như là bị mắc kẹt cái gì đó, thế nào cũng không mở miệng được, cuối cùng bừng tỉnh.
Cái trán phủ một tầng mồ hôi hột, sau lưng cũng bị thấm ướt, toàn thân lạnh, thế nhưng tất cả cũng không quan trọng, quan trọng là âm thanh trong mộng, ánh mắt tràn đầy ai oán.
“Thật xin lỗi. . . . . . Đứa bé, thật xin lỗi!” Lãnh An Thần luống cuống, chợt cảm giác bóng tối quanh mình cũng biến ảo thành địa ngục, âm hồn bao vây thật chặt quanh anh, ngay cả ngôi sao chấm nhỏ trên trời cũng cực kỳ giống cặp mắt đứa bé trong mộng, “Không, không. . . . . . .”
Anh không chịu nổi, tâm, tại thời khắc này hỏng mất hoàn toàn.
Tay run rẩy đưa vào túi, anh móc thuốc lá ra, nhưng thế nào cũng không được, tất cả chân tướng như trúng ma.
Đúng lúc này, có hai luồng ánh sáng mạnh bắn thẳng tới đây, tay Lãnh An Thần run một cái, điếu thuốc cùng cái bật lửa đồng thời rơi trên mặt đất.
“Mộc Mộc, em tỉnh lại đi. . . . . . Em nói cho anh biết là lầu mấy, anh đưa em lên!” Đột nhiên, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gọi quen thuộc, Lãnh An Thần chẳng dám tin tưởng lỗ tai mình.
Anh tìm âm thanh nhìn sang, chỉ thấy trong ngực Khang Vũ Thác ôm Đoan Mộc Mộc, còn cô gái kia đang ngủ thiếp đi.
“Bà xã” Nhìn một màn này, Lãnh An Thần bước nhanh xuống, sau đó không đợi Khang Vũ Thác kịp phản ứng, liền đem Đoan Mộc Mộc cướp vào trong ngực mình.
“Anh, anh. . . . . .” Khang Vũ Thác cũng không ngờ tới anh sẽ ở đây.
Mùi rượu nồng nặc dù là ở bên trong không khí cũng không che giấu được, Lãnh An Thần cau mày, một đôi tròng mắt đen không thân thiện nhìn về phía Khang Vũ Thác, “Cậu để cho cô ấy uống rượu?”
Giọng nói tức giận chất vấn, còn có ánh mắt kia, rõ ràng mang theo địch ý, Khang Vũ Thác biết mình thích Đoan Mộc Mộc là chạm vào đại kỵ của Lãnh An Thần, nhưng tối nay sau khi nghe xong cô khóc lóc giãi bày, anh ta đã có quyết định của mình.
“Làm sao anh không hỏi tại sao cô ấy uống rượu?” Khang Vũ Thác hỏi ngược lại, giọng nói cũng không thân thiện.
Có lẽ là Lãnh An Thần ôm không thoải mái, Đoan Mộc Mộc hừ một tiếng, tay nâng lên, đấm ở ngực Lãnh An Thần, không đau, lại đau, bởi vì câu hỏi ngượ