The Soda Pop
Cô dâu nhỏ bị gạt cưới của tổng giám đốc

Cô dâu nhỏ bị gạt cưới của tổng giám đốc

Tác giả: Nhất Vạn Vạn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210881

Bình chọn: 8.5.00/10/1088 lượt.

hư vậy cũng không kêu bác sĩ, em muốn chết sao?”

Nghe nói như thế, Đoan Mộc Mộc cũng tiêu điều cười lạnh lẽo, “Dạ, em chính là muốn chết!”

Anh nghe ra cô đang cố ý chọc tức anh, cố ý khích giận anh.

Đáng chết, nếu như không phải là giờ phút này cô bị bệnh, anh nhất định sẽ giáo huấn cô một phen.

Đoan Mộc Mộc cứng cổ, cùng tròng mắt đen của anh ở trong tối dưới ánh sáng sáng quắc nhìn nhau, cô cảm thấy anh tức giận, nếu như nói ánh mắt có thể giết người, giờ khắc này, cô sớm bị ánh mắt của anh giết chết.

Làm gì dùng ánh mắt nhìn cô, hôm nay cô không chịu nổi còn không phải là anh làm hại, cô hận chết người đàn ông này rồi.

“Đi bệnh viện!” Anh chợt mở miệng cắt đứt suy nghĩ của cô, nói xong, anh vừa đứng dậy vừa lôi cô, động tác không chút dịu dàng.

Anh không biết trên chân cô có thương tích, lôi lôi kéo kéo như vậy, Đoan Mộc Mộc đau đến hừ lạnh, anh nghe được, tròng mắt đen che giấu nhìn chằm chằm cô, “Em làm sao vậy?”

Đau trên chân còn có đau ở trong lòng, khiến Đoan Mộc Mộc đè nén lửa giận bạo phát, một tay cô đẩy anh ra, “Không cần anh lo.”

Nói xong, cô liền nhảy ếch đi tới phòng ngủ, nhưng đi chưa được mấy bước, thân thể lại bị níu lại, Lãnh An Thần thấy dáng vẻ cô khập khễnh, “Em bị thương?”

“Không cần anh lo, không cần…” Giờ phút này Đoan Mộc Mộc không muốn nhìn thấy anh một chút nào, cô không cần anh nhìn thấy mình khó chịu, không cần mình trở thành trò cười của anh, không để cho anh biết mình rời khỏi anh thì không được.

Rốt cuộc, tính khí tốt của Lãnh An Thần cũng hao hết, một tay bóp chặt tay đánh đấm loạn của cô, “Em muốn bị đánh phải không?”

“Dạ, anh đánh đi, đánh chết em liền giải thoát” Nước mắt của cô rốt cuộc không khống chế được mà rơi xuống.

Lãnh An Thần bị tức quá mức, thật giơ tay lên, nhưng rơi xuống giữa không trung thì liền dừng lại, tại sao anh có thể đánh cô?

“Đánh đi, làm sao anh không đánh?” Hết lần này tới lần khác, cô vẫn còn khiêu chiến với anh.

Phổi của Lãnh An Thần sắp bị cô làm nổ, “Bữa này đánh anh giữ lại cho em, chờ em khỏe rồi, anh sẽ bù lại tăng gấp bội.”

Nghe anh nói như vậy, Đoan Mộc Mộc uất ức hơn, “Có gan thì anh đánh bây giờ, đánh đi, đánh đi…” Trở mình nói.

Quả đấm của cô lại rơi vào trên người của anh, nhưng đối với người cao lớn lù lù như anh mà nói, căn bản là lấy trứng chọi đá, cô càng đánh càng tức tối, cuối cùng tức giận há mồm cắn lấy đầu vai anh…

Sắc bén làm da thịt đau nhói, dù cách y phục, Lãnh An Thần cũng cảm thấy hàm răng cô sắc lạnh, nhưng anh cũng không có động, nếu như cắn anh có thể làm cho cô dễ chịu hơn một chút, thì cứ để cho cô cắn.

Qua một hồi lâu, Lãnh An Thần cảm thấy hàm răng cô dãn ra, lúc này mới hừ một tiếng, “Cắn đủ rồi, cắn đủ rồi thì đi bệnh viện.”

“Không…” Chữ phía sau còn chưa có phát ra, cả người cô liền bị anh chặn ngang ôm lấy.

“Buông em ra, em không đi bệnh viện, em chết cũng không cần anh trông nom…” Cái miệng nhỏ nhắn của cô vẫn liến thoắng không ngừng, nhưng bước chân của anh cũng không vì vậy mà dừng lại.

Đoan Mộc Mộc bị ném vào trong xe, anh bởi vì tức giận nên sức lực hơi lớn, cô bị ném có chút đau, nhìn dáng vẻ cô đau lại hết sức ẩn nhẫn, anh lại không đành lòng, cuối cùng nghiêng người sang nịt dây nịt an toàn cho cô.

Anh cơ hồ đè ép cô, hơi thở quen thuộc tràn đầy rưới vào hơi thở của cô, thậm chí có thể cảm thấy gương mặt của anh sát qua cô, dù là giờ phút này toàn thân cô cực kỳ khó chịu, thế nhưng tư thế mập mờ khiến cho toàn thân cô căng thẳng.

Cạch một tiếng, dây nịt an toàn hình như cài nút rồi, thân thể anh rút lui, lúc cô cho là anh rất nhanh sẽ lui về tại chỗ thì lại phát hiện anh đang dừng lại trước mặt cô, một đôi mắt đen giống như mực nhìn chằm chằm cô, giống như trên mặt của cô có cái gì khác thường.

Đoan Mộc Mộc không được tự nhiên, muốn đẩy anh, tay lại bị anh cầm, anh nhìn cô, đau lòng lần nữa nứt ra.

Da của cô sưng vù, hốc mắt xanh trắng, đôi môi khô nứt giống như là vỏ cây, một khe rãnh cũng bị tia máu lấp đầy, anh không dám tin tưởng nếu mình không tới, cô còn có thể đem mình hành hạ thành cái dạng gì?

“Anh chưa nói với em ư, trước lúc sinh hạ đứa bé em đều là của anh?” Anh đột nhiên lên tiếng rống, tim cô run lên, liền nghe anh còn nói, “Hiện tại anh bổ sung lại một cái, trước lúc anh đồng ý để em rời khỏi anh, em *** cũng nên trân quý cái thân thể này cho anh, nếu sau này còn dám tự làm khổ như vậy, anh liền, liền…”

Anh không có nói hết, lại kinh ngạc nhìn cô mấy giây, xe giống như dã thú phi vào trong màn đêm.

Anh mang cô đi bệnh viện, kết quả cô trừ phát sốt, trên chân còn có phỏng cùng vết rách, bác sĩ nhìn làn da mềm mại của cô lấy ra mẩu thủy tinh thật nhỏ, nhìn chân ngọc đẹp mắt của cô cuối cùng giống như tổ ong vò vẽ, tim của anh cũng đau.

Cô châm cứu, lần nữa mơ màng ngủ, Lãnh An Thần nhìn cô gái nằm trên giường, than dài, may mắn hôm nay mình xông tới, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy sợ, bác sĩ nói cô sốt cao đã một ngày một đêm rồi, nếu như chậm một chút nữa, hậu quả đúng là khó có thể dự liệu.

Anh nhắm mắt lại, không dám nghĩ tới hậu quả đáng sợ kia.

Đoan Mộc M