XtGem Forum catalog
Cô dâu nhỏ bị gạt cưới của tổng giám đốc

Cô dâu nhỏ bị gạt cưới của tổng giám đốc

Tác giả: Nhất Vạn Vạn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210892

Bình chọn: 10.00/10/1089 lượt.

ộc lần nữa mở mắt ra liền thấy được người đàn ông nằm ở mép giường, anh ngủ thiếp đi, bởi vì ngủ không thoải mái, mày nhíu lại, tóc đen bằng phẳng cũng không dịu ngoan như thường ngày, nghịch ngợm trợt xuống một luồng, mềm oặt nằm ở cái trán, Đoan Mộc Mộc cơ hồ không nhịn được giơ tay lên vì anh phất nhẹ.

Đã bao lâu không nhìn thấy anh như vậy, Đoan Mộc Mộc cũng không nhớ, nhưng bây giờ nhìn như vậy, những nước mắt đè nén ở sâu trong đáy lòng liền vô cùng không có tiền đồ lăn xuống.

Một cỗ chua xót, khó chịu cùng hít thở không thông, giống như dây leo bị tiêm bệnh khuẩn thật chặt bao lấy cô…

Lãnh An Thần một đêm không có ngủ, đến khi trời hửng sáng, thấy nhiệt độ của cô giảm xuống, anh mới nằm ở bên giường ngủ một lát, nhưng mới vừa rồi cô vừa động, anh liền tỉnh.

Mở mắt ra, chống lại hai mắt khô khốc của cô, anh sửng sốt một giây, giọng nói lười biếng còn mang theo buồn ngủ vang lên, “Đã tỉnh rồi hả? Chân còn đau không?”

Câu chữ mặc dù có chút cứng ngắc, lại lộ ra dịu dàng hiếm thấy, khiến đáy lòng Đoan Mộc Mộc chua ngạnh.

“Tại sao khóc?” Anh nhìn thấy nước mắt của cô, trước lúc cô xoay mặt, ngón tay đã sắp nâng lên đến mặt cô.

Đoan Mộc Mộc vẫn không được tự nhiên đem mặt vặn hướng, anh cũng không có hỏi nữa, mà đứng dậy sờ, khóe môi anh hơi lạnh đặt lên trán cô, “Đã không nóng nữa rồi.”

Cô nói không ra lời, cho dù là lời nói đuổi anh, giờ phút này cũng nói không ra, cô sợ vừa mở miệng sẽ khóc không còn hình dáng.

Người ngã bệnh đều rất yếu ớt, Đoan Mộc Mộc không biết có phải tất cả mọi người đều như thế hay không? Dù sao giờ phút này, cô giống như là búp bê dễ vỡ, vừa đụng sẽ bể.

Lãnh An Thần có thể cảm thấy thân thể nhỏ bé của cô bởi vì uất ức mà sinh ra co quắp, biết cô còn đang tức giận không để ý tới mình, cũng không nói thêm gì, đứng dậy, dùng bàn tay vuốt vuốt mặt, bộ mặt kêu tỉnh bắp thịt vẫn còn ngủ say, sau đó nói, “Chân của em bị thương, phải nằm viện mấy ngày!”

Nghe anh nói như vậy, Đoan Mộc Mộc hình như mới cảm thấy, ánh mắt nhìn qua, chỉ thấy một cái chân bị bao giống như bánh bao lớn, nhất thời, uất ức nặng.

“Là anh không tốt, về sau anh sẽ nhờ người đặc biệt chăm sóc em” Anh xin lỗi khiến Đoan Mộc Mộc ngoài ý muốn, nhưng cũng đâm đau lòng của cô.

“Em không cần, anh đi đi!” Cô mở miệng đầu tiên cũng là rống anh.

Lãnh An Thần bị tâm tình kích động của cô làm cho sững sờ, nét mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn nói, “Không cần dùng tình khí, chỗ em ở cũng không cần đi về, sau khi xuất viện anh sẽ sắp xếp chỗ ở khác cho em, nếu như…”

“Em nói, em không cần, anh đi, anh đi đi!” Đoan Mộc Mộc chợt cắt đứt lời của anh, khiến sắc mặt Lãnh An Thần khó chịu trong nháy mắt.

Trừ cô, trên thế giới này không có ai dám la to nói lớn với anh như vậy, rũ tay có gân xanh nhô ra, anh tức giận, nhưng chẳng qua vẫn nhịn.

Chốc lát, Lãnh An Thần nhìn ngoài cửa sổ một chút, trời đã sáng hẳn, nghĩ tới cô ở bệnh viện vẫn không có đồ, liền hỏi, “Muốn ăn cái gì? Anh đi mua…”

Lần này Đoan Mộc Mộc trực tiếp đem thân thể rúc vào trong chăn, hơn nữa thân thể cũng ngoặt về phía khác, một bộ không hề quan tâm đến bộ dạng của anh.

Lãnh An Thần lúng túng đứng ở nơi đó, cuối cùng thở dài một tiếng, “Nếu em không thích anh xuất hiện như vậy, vậy anh đi là được, nhưng em đừng thương tổn tới mình nữa!”

giọng nói của anh mang theo mệt mỏi cả đêm chưa chợp mắt, còn có nồng nặc bất đắc dĩ, Đoan Mộc Mộc nghe tâm níu thật chặt, cô gắt gao cắn môi, mới không để cho mình lên tiếng, tuy nhiên nó không cẩn thận cắn nơi khô nứt, đau theo dây thần kinh lan tràn tứ chi…

“Anh đi, em dưỡng thương cho tốt!” Lại qua hồi lâu, anh mở miệng.

Thân thể Đoan Mộc Mộc rung động, phía dưới ga giường cũng bị cô vặn thành bánh quai chèo.

Lại ngừng mấy giây, bên tai rốt cuộc truyền đến tiếng bước chân anh rời đi, nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, trái tim của Đoan Mộc Mộc cũng giống như xé ra theo.

CHƯƠNG 133: NƯỚC MẮT, MÙI VỊ TÌNH YÊU

“Khốn kiếp… Có bản lãnh đi thì đừng trở lại!”

“Em mới nói mấy câu đã đi, căn bản không thành tâm!”

“Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp!!!!”

Đoan Mộc Mộc không nói được cảm giác trong lòng mình là cái gì, lúc này cô chỉ cảm thấy vô cùng ghét anh, nhưng anh vừa đi, tim cô thoáng cái đã trống rỗng.

Cũng không biết trải qua bao lâu, cửa phòng bệnh bị đẩy ra lần nữa, Đoan Mộc Mộc cho là bác sĩ hoặc y tá, bản năng rụt vào trong chăn, giờ phút này thân thể cô đau, tâm cũng đau, cho nên ai cũng chẳng nhìn, “Tôi không uống thuốc, cũng không tiêm, các người đi đi!”

Lời của cô cũng không lấy được đáp lại, Đoan Mộc Mộc tức giận túm chăn cao hơn một chút, cả người hoàn toàn rụt vào.

Lãnh An Thần nhìn cô như con rùa đen đem mình giấu đi, trên mặt cứng ngắc lộ ra một tia cười nhạo, đưa tay dắt cái chăn của cô, thật ra thì mới vừa rồi anh đi ra ngoài một chuyến cũng chỉ là mua cho cô chút gì ăn.

Đoan Mộc Mộc cảm thấy có người kéo chăn của mình, vì vậy càng thêm căm tức, cô níu chặt lấy chăn không để cho kéo, còn hét lên, “Tôi nói không uống thuốc không tiêm, yên tâm, coi như tôi chết cũng sẽ không trách c