
tựa như một luồng sáng trong đêm tối, chợt chiếu vào trái tim tối tăm đã bốn năm của anh…
Là cô!
Thật sự là cô!
Chỉ là một câu nói ngắn ngủn như vậy, anh liền nhận ra.
Cô gái đáng chết, rốt cuộc em cũng chịu xuất hiện.
Giờ khắc này, kích động, tức giận, còn có vui mừng như thủy triều bao chặt lấy anh, tay Lãnh An Thần cầm điện thoại di động cũng run lên, thái độ cũng bộc phát thâm trầm.
Milan sợ run một hồi rốt cuộc phản ứng kịp, nhào qua lấy chiếc điện thoại, “Đưa di động cho tôi! Mau cho…”
Lúc này, Đoan Mộc Mộc ở bên kia mới ý thức tới cái gì, “Milan…”
Thân thể Lãnh An Thần quay lại, tránh khỏi Milan, mà Đỗ Vấn cũng lên trước ngăn trở cô, liền nghe Lãnh An Thần hướng về phía đầu kia điện thoại nói, “Tiểu Đường Tâm đang ở bệnh viện Nhi Đồng.”
Chỉ có câu này, anh liền tắt điện thoại, mà một câu cũng khiến người đầu kia điện thoại như bị ngũ lôi oanh đỉnh.
Nếu như nói 4 năm rồi, anh lập tức liền nghe giọng nói đã nhận ra cô, vậy thì co như thế nào nghe không ra anh?
Thấp chìm dễ nghe như vậy, giọng nói giống như dây cung đàn vi–ô–lông–xen âm từ lực, giống như là cánh cửa bị phong bế lên, giờ phút này câu nói đầu tiên của anh động đất, nháy mắt xông ra.
Nguyên tưởng rằng, cô đã quên mất người kia, nhưng giờ phút này anh chỉ hơi chút liền đem trí nhớ chèn ép kéo ra, những thứ vui vẻ đã từng trải qua giờ phút này giống như bị cá tôm mới vớt.
Cô ngàn cầu vạn khấn, chuyện cô sợ sẽ xảy ra, thế nhưng thật xảy ra.
Anh gặp được Tiểu Đường Tâm…
Vậy…
Lúc đầu óc Đoan Mộc Mộc trống rỗng, lúc ngựa thần lướt gió tung mây, bên tai bỗng dưng vang lên câu anh vừa nói ––
“Tiểu Đường Tâm đang ở bệnh viện Nhi Đồng!”
Bệnh viện?
Bảo bối của cô thế nào?
Làm sao lại vào bệnh viện?
Chẳng lẽ…
Đoan Mộc Mộc lại không dám nghĩ tiếp, trước bởi vì nghe được giọng nói của anh mà khiếp sợ cũng vì tin tức con gái không tốt mà dần dần thở bình thường lại.
Cô lao ra phi trường, đánh xe chạy thẳng tới bệnh viện Nhi Đồng.
Trên đường phong cảnh xẹt qua trước mắt, bốn năm, tòa thành thị này biến hóa cũng không lớn, giờ phút này nhìn thấy, Đoan Mộc Mộc đều có cảm giác chưa bao giờ rời đi, nhưng lòng của cô đâu?
Lại đã sớm người và vật không còn.
Xe dừng ở bệnh viện Nhi Đồng, Đoan Mộc Mộc đi vào trong thì vẫn chần chờ một bước, mặc dù vô cùng lo lắng cho con gái, nhưng vừa nghĩ tới sẽ thấy người kia, tim của cô đập với tần số vẫn không cách nào khôi phục bình thường.
“Thiếu phu nhân, đã lâu không gặp!” Khi Đoan Mộc Mộc sắp mất sững sờ, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói dọa cô giật mình.
Quay đầu lại, đập vào mi mắt là gương mặt quen thuộc––
Đỗ Vấn!
Mặc dù giờ phút này thấy không phải người kia, nhưng nhìn thấy Đỗ Vấn tựa như thấy Lãnh An Thần, trong lúc nhất thời Đoan Mộc Mộc có vẻ có chút không biết làm sao.
Đỗ Vấn cũng nhàn nhạt cười một tiếng, “Mời đi theo tôi!”
Đoan Mộc Mộc kinh ngạc, đi theo bước chân của anh, sau mấy bước, mới phản ứng được, “Đỗ, Đỗ Vấn, Tiểu Đường Tâm thế nào?”
“Thưa thiếu phu nhân, Tiểu Đường Tâm không có việc gì, có chút dị ứng, bác sĩ đã khám!” Lời nói của Đỗ Vấn khiến trái tim thấp thỏm của Đoan Mộc Mộc rơi xuống đất.
Thì ra chỉ là dị ứng!
Không biết có phải do nguyên nhân thời điểm mang thai cô đặc biệt kiêng ăn hay không, từ sau khi ra đời thể chất của Tiểu Đường Tâm đặc biệt yếu, cả ngày ngã bệnh không nói, hơn nữa rất dễ dị ứng, cho nên việc ăn uống, cho tới bây giờ Đoan Mộc Mộc đều cực kỳ cẩn thận.
“Thiếu phu nhân, mời đi bên này!” Đỗ Vấn thấy tinh thần cô phiêu du, ở đầu bậc thang nhẹ nhàng nhắc nhở.
“Ồ!” Đoan Mộc Mộc đáp lại, mới phát hiện có cái gì không đúng, mất tự nhiên vén sợi tóc lại rồi nói, “Đỗ Vấn, anh cứ gọi tên tôi đi, tôi đã không phải là Thiếu phu nhân của anh.”.
Bốn năm trước, cô liền đem đơn thỏa thuận li hôn gởi cho Lãnh An Thần, bây giờ bọn họ đã không phải là vợ chồng.
Đỗ Vấn ngẩn ra, tiếp liền cười cười, “Tôi không dám!”
“Anh…” Chỉ là không đợi Đoan Mộc Mộc nói cái gì nữa, thang máy đã dừng lại, cửa thang máy từ từ mở ra, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy trái tim lại nhảy tới cổ họng.
“Thiếu phu nhân, ở nơi này” Đỗ Vấn như cũ gọi cô là thiếu phu nhân, mặc dù Đoan Mộc Mộc cực kỳ nhức đầu với cách gọi này, nhưng mà giờ phút này cô quan tâm con gái hơn.
Cửa phòng bệnh bị Đỗ Vấn đẩy ra, Đoan Mộc Mộc cơ hồ liếc mắt liền thấy người nằm trên giường, một khắc này, cô cái gì đều quên, chỉ tràn đầy đau lòng.
Cô lập tức nhào qua, cầm chặt tay nhỏ bé của con gái, hướng về phía khuôn mặt nhỏ của bé hôn một cái, giống như là bảo bối mất đi lại có được lần nữa, kích động như vậy, “Bảo bối, mẹ tới, bảo bối…”
Giờ phút này Tiểu Đường Tâm truyền nước biển đã sớm ngủ thiếp đi, căn bản không nghe được mẹ gọi, nhưng Đoan Mộc Mộc hình như cũng không yên tâm, nhẹ nhàng lắc lắc con gái, hình như nhất định khiến bé tỉnh lại gọi mình một tiếng mẹ, cô mới có thể an tâm.
Người đứng ở phía trước cửa sổ, con mắt chăm chú khóa ở trên người của cô, hình như không như vậy, anh sẽ không thể nào tin nổi cô thật ở trước mắt mình.
Cô cũng không có biến hóa gì, cơ hồ vẫn giống nhau như đúc so