
ủa tôi!” Đoan Mộc Mộc cắt đứt lời anh.
Lãnh An Thần như bị người nào đẩy một cái, thân thể nặng nề lui về phía sau một bước, tròng mắt sâu không thấy đáy trong sâu thẳm chảy ra tuyệt vọng đau đớn, “Em… em nói gì?”
Nhìn bộ dạng của anh này, trái tim Đoan Mộc Mộc như dao cắt, không phải đau lòng với anh, mà là thương tiếc mình yêu lầm người.
4 năm rồi, thời gian không để cho cô tiêu tan tình cảm đối với anh, cho nên khi anh chất vấn cô lần nữa, Đoan Mộc Mộc mới phát hiện ra mình rất ngu, rất ngu.
Coi như bây giờ cô đã bị nghìn người chỉ chỏ, cũng không kém hơn mình anh chỉ trích, nhưng anh không tin tưởng cũng là một cái tay đẩy cô vào vách đá cuối cùng, cô hoàn toàn tuyệt vọng, thậm chí là chết tâm.
Bốn năm trước, anh không tin cô, bốn năm sau, anh cũng thế.
Người đàn ông như vậy, căn bản không đáng giá để cô yêu.
“Đứa bé kia là của tôi” Cô lặp lại lần nữa, “Chỉ bằng mặt giống nhau, anh cũng nên có lý do tin tưởng.”
Chẳng biết tại sao? Giờ phút này, khi Đoan Mộc Mộc thừa nhận điểm này, tâm lại buông lỏng.
Mấy ngày nay, mỗi ngày cô nhìn hình đứa bé trên tạp chí, tâm cũng sẽ như áp tảng đá nặng nề, giống như là một người làm chuyện xấu, dù là ngủ cũng là hoảng loạn.
“Em… tại sao em có thể?” Lãnh An Thần tiến tới, một tay níu lấy cô.
Lãnh An Thần hi vọng mình nghe lầm, dù cô thật làm, chỉ cần cô phủ nhận, anh cũng sẽ tin cô.
Có lúc, người thật nguyện ý lừa mình dối người, cũng tốt hơn tâm bị lăng trì.
“Sự thật chính là như thế” Đoan Mộc Mộc nhìn anh đau đớn, cười lạnh một tiếng, “Các người không phải la hét phải làm giám định sao? Tôi phối hợp!”
“Bốp ––”
Một cái tát hướng trên mặt của cô, “Cô thật không biết xấu hổ!”
Lãnh An Thần mất lý trí, chỉ có đau bị phản bội đang không ngừng xé rách.
Có máu từ khóe môi Đoan Mộc Mộc chảy xuống, rơi vào trên mặt Tiểu Đường Tâm, bé ngủ thiếp đi, hoàn toàn không cảm giác được, nhưng Lãnh An Thần lại theo phương hướng máu chảy, thấy khuôn mặt cũng giống như mình…
Chợt, anh nhớ tới cái gì, chỉ là không đợi anh mở miệng, liền nghe Đoan Mộc Mộc nói, “Tôi muốn gặp mặt đứa bé kia.”
CHƯƠNG 143: LẤY CON GÁI LÀM UY HIẾP
Đoan Mộc Mộc vừa dứt lời, cũng cảm thấy một ánh mắt lạnh lẽo bắn về phía mình, ánh mắt kia mãnh liệt giống như là tia X, như muốn nhìn thấu lục phủ ngũ tạng của cô.
Cô không nói lời nào, mặc cho nhìn anh, tâm cũng đang phập phồng phập phồng chờ đợi đáp án của anh.
Thật ra thì nói lên yêu cầu như thế, Đoan Mộc Mộc cũng vì dựa vào tính tình của Lãnh An Thần, tất nhiên chắc sẽ không đồng ý, bởi vì anh kiêu ngạo tự phụ như vậy, hơn nữa còn không tin tưởng cô, anh làm sao có thể để cho mình nhìn thấy đứa bé kia.
Có điều lần này cô đoán sai.
Chốc lát, âm thanh trầm thấp vang lên trong không khí, cũng ít lãnh lệ hơn, “Được!”
Lần này đổi lại là cô quan sát anh, anh làm sao sẽ đồng ý?
Anh không nên đồng ý mới đúng!
Đoan Mộc Mộc chợt phát giác qua 4 năm, cô lại có chút không hiểu anh.
Trong ngực chợt nhẹ, Tiểu Đường Tâm bị anh ôm đi, Đoan Mộc Mộc phản ứng kịp muốn tới cướp, Lãnh An Thần cũng mở miệng, “Cô ôm con ngủ không thoải mái, hơn nữa tôi quyết định, con gái của tôi về sau chính tôi sẽ chăm sóc thì mới yên tâm.”
Cái gì?
Đoan Mộc Mộc bối rối, sợ hãi đáy lòng bị phóng lớn vô hạn, mặc dù nghe được con gái đi tới thành phố này, cô có loại dự cảm này, nhưng cô vẫn suy nghĩ may mắn, hơn nữa con gái mới đi đến nơi này mấy giờ mà thôi, anh không thể nào biết.
Coi như là lừa mình dối người, nhưng không có cách nào, Đoan Mộc Mộc tự nói với mình không nên hốt hoảng, cô ép buộc mình phải tỉnh táo, không thể bại trận trước khi chiến đấu.
Cô nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn so với khóc, “Tôi…tôi không hiểu anh nói cái gì.”
Đối với phản ứng của cô, Lãnh An Thần hình như cũng không ngoài ý muốn, thậm chí đã sớm liệu, môi mỏng nhẹ nhàng bĩu một cái, nói thẳng lời sắc bén, “Tôi nói con gái tôi phải do tôi chăm sóc.”
Coi như cô còn muốn giả bộ ngu, hiện tại cũng không thể rồi.
Đoan Mộc Mộc bình tĩnh trong nháy mắt tan rã, nhào tới muốn giành con gái, nhưng cô thì như thế nào giành được qua anh, “Đem con gái trả lại cho tôi, nó là của tôi, không có quan hệ gì với anh.”
Lãnh An Thần cũng không tức giận lời của cô… ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt con gái, chốc lát liền mềm mại giống như nước hồ, “Vậy sao? Tự cô có thể sinh ra đứa bé?”
Lời nói mang theo ý trào phúng khiến Đoan Mộc Mộc muốn đập đầu vào tường, lửa nóng công tâm cô cũng không che đậy miệng, cô chỉ muốn giữ được con gái của mình là tốt rồi, “Tự tôi không thể sinh, nhưng tôi có thể tìm đàn ông giúp một tay!”
Lãnh An Thần nhẹ nhàng đem con gái thả xuống trên giường, lại tỉ mỉ giém tốt góc chăn cho bé, cuối cùng nhẹ nhàng hôn trán Tiểu Đường Tâm một cái mới nhìn hướng Đoan Mộc Mộc, cô sững sờ khi nhìn thấy nhu tình của anh, tại sao anh có thể săn sóc như vậy, hơn nữa đem những động tác này làm nhẹ nhàng như thế, giống như trước đã làm mấy trăm lần mấy vạn lần rồi?
Anh như vậy, lại một lần nữa giết Đoan Mộc Mộc trong nháy mắt, cô không ngờ tới bốn năm sau, người đàn ông này cũng sẽ