
ộc cơ đấy.”
Tình ngay lý gian, bây giờ tôi có thanh minh thì cũng bằng thừa. Các bạn thử nghĩ xem, một tên con trai trong trang phục siêu mong manh mát mẻ để tôi chở về nhà, dù muốn dù không thì đương nhiên tất cả đều ngửi thấy mùi gian tình rồi!
Thật quá oan ức, người trong sạch như tôi mà cũng phải chịu nỗi uất ức này, thật bất hạnh quá!
Tôi lại nghĩ, nếu tôi cật lực nhai kẹo cao su mười tháng trời rồi dán lên ghế Hán Khanh, tôi có thể khiến hắn…
Chương 11
CHƯƠNG MƯỜI MỘT: Khai chiến.
“…Trịnh Lâm nhún vai:
– “Em thấy tối qua các anh phản ứng hơi quá, giống như gái mới lớn lần đầu mọc mụn ý. Thật sự đến tuổi này rồi thì yêu đương cũng là chuyện dễ hiểu, với lại…”
Giọng Trịnh Sơn chậm rãi bay đến:
– “Chú có tin tôi cho chú điểm tâm bằng giấy vệ sinh không?”
Trịnh Lâm hãi hùng cụp mông chạy thẳng lên lầu, để lại phía sau một vạt khói hết sức nghệ thuật…”
( Lời tác giả: Chương này có thể mọi người sẽ thấy hơn lan man, nhưng đó chính là khởi đầu cho trận chiến ác liệt của nữ chính và nam chính, vậy nên, có gì không vừa ý thì cứ từ từ nhận xét ha. ^^)
o.0.o
Rốt cuộc, tối hôm đó, tôi đã gặp ác mộng. = =
Nhân vật chính của cơn ác mộng này, đương nhiên là anh thiếu gia cà chớn vô địch họ Mai nào đó.
Trong giấc mơ, tôi thấy hắn làm nhiều trò rất biến thái, mà nếu kể lại ở đây chắc chắn quý vị độc giả không phun thì cũng nghẹn, vậy nên, chỗ này xin tỉnh lược.
Nhưng vấn đề chính ở đây là, sáng nay, khi tỉnh dậy, tôi phát hiện ra mình chưa học bài!!!!!!!!
Sau khi xem cái topic láo xược chết bầm đó xong, hình như tối qua tôi đã bị ba lão anh ma chê quỷ hờn hỏi cung như điên… Hỏi tới khi trăng núp vào bầu trời đầy sao, hỏi cho đến khi mắt tôi bắt đầu díp lại.
Hôm nay!
Kiểm tra rồi!
Tôi vò đầu bứt tai!!!!!
Trên đời này còn đạo lý hay không???
Ô ô ô tuyệt vọng quá, làm sao đây làm sao đây, tôi không muốn xơi trứng, tôi không muốn trở thành đại lý buôn bán trứng gà trứng ngỗng!!!!! >o< Tại sao tôi lại làm ơn mắc oán như thế này chứ, đen đủi quá đi.
Chính vào giây phút cận kề hiểm nguy, bộ não thiên tài chợt của tôi loé sáng.
Đúng rồi, chính là cách đó, đúng!
Vẫn còn kịp! Vẫn còn cứu vãn được.
Tôi ngẩng mặt lên trời, hừng hực khí thế hét:
– “Phao ơi ta đến đây!!!!!”
—— Phao, vị cứu tinh của những học sinh lười biếng—–
Mãi mà chưa thấy em gái xuống ăn sáng, Trịnh Lâm khều khều vai Trịnh Sơn:
– “Gọi nó xuống nhá?”
Trịnh Hải núp mặt sau tờ báo to sụ:
– “Chú không thấy lão ta vẫn còn đang giận đến nỗi mặt chuyển màu liên tục như tắc kè à? Gọi Khiết Du xuống chẳng khác nào gọi mồi lửa cho một quả bom siêu bự!”
Trịnh Lâm nhún vai:
– “Nói gì thì nói, em thấy tối qua các anh phản ứng hơi quá, giống như gái mới lớn lần đầu mọc mụn ý. Thật sự đến tuổi này rồi thì yêu đương cũng là chuyện dễ hiểu, các anh không nên…”
Giọng Trịnh Sơn chậm rãi bay đến:
– “Chú có tin tôi cho chú điểm tâm bằng giấy vệ sinh không?”
Trịnh Lâm hãi hùng cụp mông chạy thẳng lên lầu, để lại phía sau một vạt khói hết sức nghệ thuật.
—– Cốc cốc cốc ——
– “Tủn à? Sao lâu quá vậy? Muộn rồi!!!” Giọng Trịnh Lâm lanh lảnh ngoài cửa.
Tôi toát mồ hôi hột, điên cuồng chép công thức hoá lên mảnh giấy bé ri rí, bực bội nói vọng ra:
– “Làm ơn đừng có gọi tên ở nhà của em ra đây. Hôm nay em sẽ ăn sáng dưới căn tin, bây giờ tạm thời xin đừng làm phiền.”
– “Có chuyện gì vậy? Em bị Tào Tháo rượt hả?”
Tôi trợn mắt, á, viết sai rồi!!!!
– “Trịnh Lâm, anh vui lòng khép cái mồm đáng yêu của anh lại, không thì anh không còn cơ hội nghe nó hót nữa đâu đấy! Ồn ào thế này, làm sao em viết phao cho xong được chứ???”
Ngoài cửa đột nhiên trở nên im lìm.
Hí hoáy một lúc, tôi chới với phát hiện, hình như lúc nãy quả thực nói sai cái gì đó mất rồi…
Chưa kịp có động tĩnh, thình lình cửa phòng bị đạp ra rất đẹp mắt! (Nếu ai cũng ra vào như thế này, chi bằng bọn tôi chuyển vào hàng động mà sống. = =)
Trịnh Sơn bẻ tay rôm rốp đứng ngay ngưỡng cửa, nheo mắt đe doạ:
– “Nghe nói, em đang làm phao hử?”
Tôi liếc mắt ra phía sau, thấy Trịnh Lâm chết tiệt đột nhiên có hứng thú ngắm nhìn đôi dép đi trong nhà của mình.
Ôi xong rồi.
Trịnh Sơn im lặng bước đến bàn học của tôi, cầm tờ phao lên lắc đầu:
– “Thật không ngờ em lại tệ đến mức này.”
Tôi nước mắt lưng tròng, kéo kéo tay áo anh, thật ra em có lý do chính đáng mà.
– “Kéo kéo cái gì???? Làm có cái phao cũng không nên thân, thật là quá mất mặt!”
Tôi nghệt ra ngơ ngác.
Trịnh Sơn gắt:
– “Làm cái gì mà chảy mặt ra như thế? Làm phao là phải chép lên khăn giấy, nếu chúng ta đang xem trộm thì còn lý giải được là đang chùi nước mũi. Em viết lên tờ giấy to sụ thế này chẳng khác gì gào lên rằng ồ-ố-ô-tôi-đang-phao-đây-mọi-người-thấy-thế-nào?”
Trịnh Hải gục gặc đầu tán đồng.
Tôi há mồm trợn mắt nhìn ba vị sư huynh yêu dấu của mình, hoá ra bọn họ cũng từng…hê hê hi hi he he.
Trịnh Sơn xoa cằm, bình luận thêm:
– “Còn nữa, anh biết làm phao thì phải càng nhỏ càng tốt, nhưng em viết thế này, rốt cuộc để kiến đọc hay là để ruồi đọc? Khó coi chết đi được.”
Tôi cười tươi như hoa mùa xuân, nắm tay anh lắc