
đi lại, giống như sắp phát điên. Bác quản gia nhà Hán Khanh ngồi lẩm nhẩm đọc từ điển NHỮNG CÁI TÊN HAY CHO BÉ, chau mày nghĩ ngợi. Bác Phong – ba Hán Khanh kích động trò chuyện với ba mẹ Khiết Du, khung cảnh này tương đối thu hút ánh mắt của người qua lại.
Vài phút sau, trong phòng sinh vẳng ra tiếng rên la đau đớn, hình như là của Khiết Du.
Hán Khanh mặt tái xanh, giống như sắp ngất.
Thiện Khanh cắn chặt môi.
Phi Long, Bội Di sợ hãi gặm móng tay.
Sau vài đợt rên la ầm ĩ của Khiết Du, mọi người đột nhiên nghe ‘phịch’ một tiếng, nhìn qua thì thấy Hán Khanh đã bất tỉnh nhân sự. Vì sợ. Vì hồi hộp. Cũng có thể là vì cả hai.
Ai dà…
.oOo.
Bế hai bé gái xinh đẹp trắng trẻo trên tay, ông Phong liên tục xuýt xoa:
– “Dễ thương quá, dễ thương quá.”
Nhất Duy chùi mồ hôi:
– “Sợ chết mất thôi, lúc nãy nhìn mặt Hán Khanh giống như muốn chém người ấy, thật kinh khủng.”
Khiết Du nằm dài trên giường, nghiêng đầu nhìn chồng, tuy sắc mặt mệt mỏi nhưng cặp mắt đen láy trong veo vẫn ánh lên vẻ tinh nghịch quen thuộc:
– “Lúc nãy anh đã ngất phải không?”
Hán Khanh bình thản gật đầu, hết nhìn hai đứa con gái sinh đôi của mình rồi lại nhìn vợ, cảm nhận sự viên mãn đầy ắp trong lòng.
Lần đầu tiên gặp cô, đã thấy giường mình bị đánh cướp một cách táo tợn. Lần thứ hai gặp mặt, lại thấy mình được cô hì hụi đạp xe chở về nhà. Đến lần thứ ba thì là đôi giày patin bị cán nát một cách thê thảm, lần thứ tư là một bộ phim ma máu me kinh khủng, lần thứ năm là một tên hacker tinh quái đáng gờm, lần thứ sáu lại là một cô bạn gái kỳ quái không để đâu cho hết, lần thứ bảy, là một lời cầu hôn.
Hán Khanh có đầy đủ lý do để tin rằng, Khiết Du vốn là một cỗ máy tạo bom.
Vì vậy, khi cỗ máy tạo bom đó tạo ra hai quả bom khác, anh cho rằng, nếu có ngất đi thì chẳng phải là chuyện gì mất mặt cho lắm.
Viên mãn. Rốt cuộc, mãi mãi viên mãn.
Khiết Du lại mỉm cười:
– “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Hán Khanh dịu dàng vuốt tóc cô:
– “Anh chỉ là đang nghĩ, đêm đó, căn bệnh mộng du của em, thật ra là một điều kỳ diệu.”
Khiết Du nắm tay anh, yêu thương đong đầy trong mắt:
– “Đúng vậy. Đó vốn không phải là một lời nguyền, mà là một lời chúc phúc.”
Nhất Duy đột ngột cắt ngang:
– “Xin lỗi đã phá đám hai người, tôi chỉ là muốn hỏi Hán Khanh một việc, tại sao ngày hôm đó, anh biết trên răng mình vốn chẳng hề dính một sợi rau nào?”
Rõ ràng cậu ta vẫn còn cay cú chuyện này, rất cay cú. Vì nó mà cậu đã bị Hán Khanh hành hạ chết lên chết xuống, ngày nào cũng phải cầm một bình nước súc miệng hầu hạ anh ta, nhục nhã không để đâu cho hết!
Khiết Du đã được Hán Khanh kể câu chuyện kỳ quái này từ lâu, thế nên vừa nghe hỏi thì cô và chồng không hẹn mà cùng mỉm cười.
– “Bởi vì mỗi ngày trước khi ra khỏi nhà, anh ấy đều kỹ lưỡng đứng soi gương gần hai tiếng đồng hồ. Có dính rau hay không có, không đến lượt anh nhắc anh ấy đâu.” Khiết Du mân mê vành tai, bình thản giải thích.
– “Á…hoá ra thư ký Tổng giám đốc lại điệu đàng đỏm dáng như vậy, hê hê.” Nhất Duy gãi cằm cười híp mắt.
– “Cậu. Lại. Bị. Trừ. Lương.” Hán Khanh lơ đãng thốt ra hai chữ.
Ở đây xin được giải thích một chút, Nhất Duy đang làm việc ở công ty X để học hỏi kinh nghiệm, sau này cùng anh mình tiếp quản công ty của gia đình. Chuyện này đã nảy sinh vô khối điều phiền phức, đặc biệt là khi cậu ta và Hán Khanh đã có một mối thù sâu nặng thế kia…
Nhất Duy gào lên:
– “Cái tính cách bạo chúa này, hy vọng đừng có di truyền qua hai đứa nhóc nhà anh, a a a!”
Hán Khanh mặt dày khẳng định:
– “Đương nhiên là phải có rồi, sẵn tiện tìm luôn hai thằng rể giàu có một tí.”
Mọi người cười ồ.
*** THE END ***