Teya Salat
Cô em, nhầm giường rồi!

Cô em, nhầm giường rồi!

Tác giả: Gián

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323083

Bình chọn: 8.00/10/308 lượt.

phong độ lịch sự của anh ta cứ gọi là vứt vào sọt rác. Thứ hai, nếu anh ta không có rau trên răng, thì bất giác cũng sẽ đưa tay lên sờ thử, có thể vin vào đó mà đồn đại rằng “thư ký ở bẩn đã lâu, nay ắt hẳn là có tật giật mình.”

Cậu, thật là tài giỏi quá!

Trong phòng đã nghe loáng thoáng thấy tiếng cười bị nén lại, có cả tiếng xì xào nho nhỏ. Hàng chục cặp mắt trong phòng đều đổ dồn vào quý ngài thư ký Tổng giám đốc đương nhiệm, rất chi là soi mói.

Hán Khanh vẫn mỉm cười, bình thản như không, sau đó điềm tĩnh trả lời:

– “Nhất Duy, cảm ơn cậu đã có thiện chí chăm sóc tôi như vậy, sau này nhờ cậu vậy. Bắt đầu từ ngày mai, mỗi sáng đem theo một cái gương, một chai súc miệng, một bịch tăm đứng trước cửa phòng tôi, hai chúng ta cùng bàn luận thế nào là hình mẫu nam nhân viên lý tưởng.”

“…..”

Ngừng một chút, anh lại tiếp tục:

– “Còn nữa, Nhất Phương đã nhắn với tôi, trong quãng thời gian cậu thực tập ở đây, tôi muốn trừ lương bao nhiêu tuỳ thích.”

“….”

Một lát sau, mặt của Kính Cận, hay còn gọi là Nhất Duy, đã từ màu hồng hào của cà rốt tươi, chuyển sang màu đen thâm sì của cà rốt úng nước.

Mẹ kiếp, tại sao anh ta biết?

.oOo.

Hán Khanh vừa đẩy cửa bước vào nhà, đã nghe thấy tiếng súng đạn đùng đùng ầm ĩ từ trong phòng khách vọng ra, náo nhiệt khôn tả. Anh nhất thời nhăn mặt, vội vội vàng vàng chạy nhanh vào trong.

Trong phòng, Khiết Du ngồi đó với cái bụng bầu tròn vo, một tay cầm nho khô nhai nhóp nhép, một tay liên tục chuyển kênh trên ti vi bằng điều khiển, vẻ mặt hết sức buồn chán.

Cô em, nhầm giường rồi! – Ngoại truyện cuối

Bờ môi mỏng của anh không kìm được, trong phút chốc cong lên thành một nụ cười ấm áp, ý cười lấp lánh nơi đáy mắt nâu dịu êm.

– “Khiết Du, anh về rồi.” Hán Khanh nhẹ nhàng bước ra sau lưng cô, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, vùi mặt vào mái tóc đen mềm mại thân thuộc ấy, thở ra một hơi, lười nhác.

Khiết Du bất ngờ đờ người ra một lát, sau đó vỗ vỗ lên mu bàn tay anh, ý muốn nói ‘mừng anh trở về’. Miệng cô vẫn đầy nho khô, hai bên má trắng trẻo không ngừng phồng lên xẹp xuống, bất luận là thế nào anh cũng chỉ muốn đưa tay nhéo thử một cái, nhưng cuối cùng lại thành ra nhẹ nhàng vuốt má cô.

– “Em đi siêu âm chưa?” Hán Khanh hỏi, quấn một lọn tóc đen nhánh của cô vào tay, sau đó lại thả ra.

– “Vẫn chưa.” Khó khăn nuốt một mồm đầy nho khô xuống, cô ấp úng nói. “Em muốn anh bất ngờ một phen mà, dù là trai hay gái thì anh vẫn sẽ yêu thương nó thôi, đúng không?” Thấy anh trầm ngâm không đáp, cô lại cắn môi bổ sung.

– “Ngốc ạ.” Anh bật cười hôn lên trán cô.

– “À đúng rồi, khi nào em mới được đi làm lại đây?” Cô đột ngột nghiêng đầu hỏi, có chút cấp bách, giống như đã chờ đợi cơ hội từ nãy đến giờ.

Hán Khanh lườm cô một cái.

– “Sắp sinh rồi, đừng có một điều đi làm hai điều đến công ty nữa.”

Anh lại cúi xuống hôn cô, vị nho ngọt nồng nhè nhẹ thấm vào tim. “Cẩn thận anh trói cứng em trong nhà.”

– “Thì anh đã làm thế rồi còn gì!” Khiết Du bất mãn gào lên.

.oOo.

Ngày A tháng B năm C, bệnh viện phụ sản T. tiếp nhận một thai phụ tên Khiết Du. Nhân viên và bác sĩ trong bệnh viện lại được một phen bàn tán xôn xao. Thứ nhất là, khi thai phụ này nhập viện, có một anh chàng bảnh trai phong độ hoảng sợ chạy theo sau, quan sát một lúc có thể đoán hai người này là vợ chồng. Thứ hai là, một lúc sau, lại xuất hiện một đám người nhốn nháo chạy vào nối đuôi, có người thậm chí đem sẵn một chiếc ba lô to ụ đựng từ bàn chải đánh răng đến bim bim ăn vặt, có cả một chiếc máy ảnh xịn, nom vô cùng hoành tráng.

Khiết Du nằm trên xe đẩy, mồ hôi ướt đẫm cả trán, tuy nhiên vẫn không bằng Hán Khanh đang hốt hoảng lo lắng đến cực độ đang chạy theo sau, nắm tay cô, liên tục nói những câu rời rạc.

Phía bên kia xe đẩy, Nhất Phương cười tươi như hoa:

– “Nhất định sẽ là một thằng nhóc kháu khỉnh, đẹp trai…”~(‾▿‾~)

Ánh mắt rau củ trong truyền thuyết của Hán Khanh thình lình từ bên kia bắn sang, sắc đến mức có thể cắt đứt người.

– “À…một cô công chúa xinh đẹp đáng yêu cũng rất tuyệt, rất tuyệt, ha ha…” Nhất Phương lập tức bổ sung, mặt hơi xanh một chút.

Từ phía sau Nhất Phương, Nhất Duy thò đầu ra, nước mắt lưng tròng:

– “Khiết Du, toàn bộ danh sách thực phẩm bổ dưỡng, cũng như cách chăm sóc, đồ dùng cần thiết cho em bé đều là một tay tôi tìm tài liệu giúp Hán Khanh đó, cậu nói với anh ta, làm ơn đừng trừ lương tôi nữa, trừ đến mức âm luôn rồi!!”

Lực lượng gia nhân hùng hậu của nhà họ Mai khua chiêng gõ trống, gào thét phụ hoạ:

– “Cố lên, cố lên, cậu chủ sắp làm cha rồi!”

Phi Long, Bội Di mỗi người cầm một chiếc điện thoại cảm ứng, hào hứng huơ huơ:

– “Bọn tôi sẽ ghi lại khoảnh khắc tuyệt vời này!”

Thiện Khanh cười ha hả, vỗ vai Hán Khanh:

– “Sướng nhé nhóc!”

– “MỌI. NGƯỜI. LÀM ƠN. TRẬT. TỰ!” Khiết Du muốn nổ đom đóm mắt, phẫn nộ gầm lên một tiếng long trời lở đất.

Chậc chậc, bà bầu lên cơn, hoàn toàn không thể xem thường.

Lát sau, Khiết Du đã khuất dạng trong phòng sinh, để lại sự lo lắng xen lẫn hồi hộp vô tận cho những người phải ở lại bên ngoài. Hán Khanh đầu bù tóc rối, sốt ruột đi qua