Cô em, nhầm giường rồi!

Cô em, nhầm giường rồi!

Tác giả: Gián

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323642

Bình chọn: 8.5.00/10/364 lượt.

ngây ngốc quen thuộc của mình.

Một lúc sau, khi đã nhìn kĩ, tôi phát hiện đó là một cái móc khoá được làm khá vụng về. Vật trang trí được treo lủng lẳng đó, hình như là hình dáng của một cô gái.

Cô gái này…đang nhắm tịt mắt.

Và…cô ấy đang mặc một cái áo ngủ hai dây!

Tại sao, tôi cảm thấy hình ảnh này hơi quen quen…Khá là giống trang phục tôi mặc khi lần đầu tiên trạm chán hắn, sau đó đã dẫn theo cả đống rắc rối lốc nhốc lộn tùng phèo.

– “Chúc mừng sinh nhật.” Hán Khanh nhìn tôi, vẫn giữ nguyên nụ cười ấm áp trên môi, sắc mặt xanh xao dường như hơi ửng hồng.

Tôi vẫn ngẩn ngơ nhìn cái móc khoá, rồi lại nhìn hắn.

E hèm một tiếng, Hán Khanh đưa tay lên gãi gãi mũi:

– “Hôm nay là sinh nhật cậu mà, đúng không? Tôi định nhân dịp đi chơi này tặng luôn cái móc khoá này cho cậu, nhưng mà lúc sáng chẳng hiểu sao đã làm rơi mất, lúc tìm được thì cũng bẩn rồi, hơn nữa chẳng may trời mưa, nên hơi mệt một chút.”

Tôi hầu như không còn nhớ, lần đầu tiên chạm trán hắn, bản thân mình trông như thế nào.

Hắn thì nhớ.

Tôi cũng suýt quên béng mất, hôm nay là sinh nhật mình.

Hắn thì vẫn nhớ.

Thậm chí còn đội mưa đi tìm cái móc khoá đó cho tôi, đúng là tên ngốc!

– “Vậy nên, dù gì cũng sinh nhật vui vẻ.” Thấy tôi vẫn không có phản ứng, Hán Khanh bối rối nắm chặt cái móc khoá trong bàn tay, lướt ngang qua đáy mắt là nỗi tuyệt vọng và hụt hẫng man mác.

Ôi.

– “Này, lại giận rồi à?” Hắn lo lắng hỏi, miệng hơi mím lại.

Không kịp suy nghĩ gì, tôi thình lình lao tới ôm chầm lấy thân hình cao lớn của hắn, cảm nhận mùi ca cao kì lạ mà dịu nhẹ thoang thoảng trong mũi, bờ vai rộng và vững chải, cái cổ ấm áp và chắc chắn…

Trong một giây, Hán Khanh dường như ngừng thở.

– “Cảm…cảm ơn.” Tôi lí nhí.

Và sau đó tôi lại khóc. Thật xấu hổ nhưng vẫn là sự thật, tôi đã thút thít nức nở như một đứa bé hai tuổi trên vai Hán Khanh, và khủng khiếp nhất là tôi lại thấy cảm giác này không tồi chút nào.

Một bàn tay to lớn và dịu dàng chậm rãi vỗ nhẹ lên lưng tôi, giống như đang bày tỏ hơn là an ủi.

– “Có thích không?” Giọng nói nhẹ nhàng của hắn vang lên bên tai tôi.

Tôi khẽ gật đầu.

– “Cứ coi như là tôi thích cậu, cũng cứ coi như cậu là bạn gái danh chính ngôn thuận của tôi, từ giờ phút này, cậu không có quyền trốn tránh nữa.” Hán Khanh vẫn tiếp tục, giọng nói ôn hoà như đang bàn luận về thời tiết.

Cảm thấy quá bất ngờ và đột ngột, tôi sững sờ ngẩng phắt đầu, phẫn nộ kêu lên:

– “Cậu nói cái…”

– “Dù gì cậu cũng đã nằm trên giường tôi rồi, còn gì để nói không?” Hán Khanh híp mắt cười, vẻ mặt ốm yếu mỏi mệt lúc nãy đã tan biến đi đâu mất.

Tại sao…lúc nào tôi cũng là kẻ bị áp bức chứ, hu hu…

Khiết Du: Tôi…tôi được tỏ tình rồi à?

Gián: (Gật đầu)

Khiết Du: Cảm thấy không lãng mạn cho lắm, tại sao không có nến, không có hoa hồng…

Gián: Đối với một người hắc ám như Hán Khanh, cô còn có thể trông chờ điều gì khác?

Khiết Du: …..

Chương 31

CHƯƠNG BA MƯƠI MỐT: Cột Nhà Cháy thật ra không cháy

Chiều dần buông.

Thoải mái dựa người ra ghế, Nhất Phương lơ đãng gõ tay lên mặt bàn, những ngón tay hơi gầy, trắng và thanh tú của anh liên tục chuyển động theo một nhịp điệu chuẩn xác. Lên. Xuống. Lên. Xuống. Điềm tĩnh mà trầm tư.

– “Duy, đi chơi vui không?” Hơi nghiêng đầu nhìn cậu em trai đang ngồi trước mặt, môi anh chợt cong lên thành một nụ cười châm chọc.

– “…Không.” Em trai anh nghiến răng trả lời, sắc mặt nhất thời trở nên không khác cái đ.ít nồi là mấy.

– “Ấy, thế chú thấy cô nàng đó thế nào?” Dáng vẻ lười nhác của Nhất Phương đột nhiên biến mất, anh ngồi thẳng dậy, đôi mắt đen láy thấp thoáng sự dò hỏi thích thú.

– “Không tồi.” Nhất Duy trả lời, âm điệu khá hơn trước một chút.

Nhất Phương xô ghế đứng dậy, từng bước tiến đến đứng bên cạnh cậu em ương bướng của mình, nụ cười càng lúc càng nở rộng:

– “Vậy…có kỉ niệm gì đặc biệt không? Dù sao cũng là chú chủ động tiếp cận người ta, ắt hẳn…”

– “Cô ấy đã đâm sầm vào người em, sau đó hung hăng cho em xơi một cú đá, sau đó nữa, bạn trai của cô ấy cho em ăn thuốc xổ. Như vậy, có thể gọi là kỉ niệm đặc biệt chưa?” Nhất Duy cáu gắt cắt ngang, hàng lông mày rậm cau tít lại.

Nhất Phương không nói gì, nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi.

– “Còn nữa…Cô ấy gọi em là Cột Nhà Cháy.” Nhất Duy đột nhiên phì cười, giống như đang nhớ lại một mảng hồi ức thú vị và vui vẻ.

Nhất Phương nhướn mày dò hỏi:

– “Ồ?”

Chỉ một tiếng “Ồ” gọn lỏn, nhưng lại mang theo rất nhiều hàm ý.

Bầu không khí trở nên ngột ngạt khó tả. Cả hai người đều im lặng rất lâu.

– “À… Vậy gặp lại sau nhé!” Như không chịu nổi sự dò xét lộ liễu từ ánh mắt sắc phức tạp của ông anh, Nhất Duy thình lình lên tiếng, sau đó nhanh như chớp đã bước nhanh về phía cửa phòng.

Vừa đặt tay lên nắm đấm cửa, giọng nói lạnh lẽo của Nhất Phương đã vẳng đến bên tai cậu ta:

– “Chú chỉ cần động đến một sợi tóc của Khiết Du, tức là động đến anh rồi đấy.”

Động tác của Nhất Duy hơi khựng lại, sau đó cậu ta cao giọng, vẫn quay lưng về phía Nhất Phương:

– “Em biết, cái em cần, không phải là cô ấy.”

Liền sau đó là tiếng sập cửa dứt khoát.

Nhất Phương


XtGem Forum catalog