Insane
Cô là dân chơi hả ???

Cô là dân chơi hả ???

Tác giả: vitconxauxi1995ct

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323543

Bình chọn: 8.00/10/354 lượt.

này kẻ thù của nó đâu có ít.Nó phòng thủ như vậy cũng chỉ là cẩn thận thoai.Tên khỉ hâm chớp chớp mắt nhìn nó.1 phút lặng thinh trôi qua…Cái khuôn mặt đang thộn ra của nó chợt nghiêm lại,xụ xuống.– Êy ku! Ai cho mi ngồi đây hử?– Ờ…Ờ…Ở trên đó hết chỗ rồi. Cô xếp tui ngồi dưới đây.Nó bực mình thấy rõ, giật phắt đống hành lý dưới chân hắn kéo về phía mình.Im lặng…Im lặng…chỉ im lặng được 30 giây thôi…Phía bên kia,tên khỉ cứ tạo ra cái âm thanh gì đó,nghe bực kinh khủng. Nó liếc sang tên kia xem hắn đang lằm gì. Ầy…nó thấy bông gòn…băng keo cá nhân…– Êy ku! Bị đứt tay hả?– Ơ…Không! Đâu có… – Hắn bối rối trả lời, làm rơi tùm lum cái đống hổ lốn bông băng thuốc đỏ kia.Trong nỗ lực nhặt đồ,hắn vô tình(hông biết có phải âm mưu j không…) để tay vướng vào dây nghe nhạc của nó,kéo luôn cái headphone của nó xuống đất.Nó ngồi yên trên ghế, không nói gì,mắt chăm chăm nhìn tên khỉ đang lúng túng nhặt lại đồ, miệng rối rít kêu xin lỗi.Tự nhiên nó thấy…Nó bỗng để ý thấy trên mặt hắn có cái gì đó…hình như…Không ngại ngần,nó đưa 2 tay đón lấy khuôn mặt của hắn,nâng lên để nhìn cho rõ. Là vết xước. Rất nhiều nữa.– Bị gì mà mặt xước nhiều thế? Oánh lộn hử?– À không…Là là…Mắt nó nheo lại. Nó đưa những ngón tay run run lên, sờ lên mặt hắn. Có 1 chỗ, không phải vết xước, mà như có vật gì đó đâm vào, rất sâu.– Là cái gì? Nói mau!– Là gai hoa hồng…– Làm gì mà bị gai hoa hồng đâm nhiều thế?Hắn lúng túng. Hắn không muốn nói là chính nó làm hắn bị như vậy…Nó sẽ cảm thấy có lỗi,tội nó lắm. Hắn lại không giỏi nói dối. Mà nếu không nói thì nó oánh hắn chết…Chỉ còn cách nói thật thôi…– Ờ…Ờ…Là do…– Do tui đúng hông?– Ơ…Không…Không phải– Đúng rồi…Là do tui…Bữa đó tui quăng nguyên bó hoa vô mặt ông…Tui nhớ mang máng là nó có gai…Vậy mà hôm đi học ông hông nói cho tui biết…Mà sao hôm đó tui hông thấy mặt ông bị gì hết?– Tui không muốn Băng biết…Nên lấy phấn trang điểm bôi lên để che mấy cái vết này.Nó nhíu mày– Lại đây. Đừng lụm đồ nữa. Nhìn ngố kinh khủng.Nó lôi hắn lên ghế, đè hắn ra mà đổ thuốc đỏ, dán băng keo khắp mặt hắn…Kết quả là…5′ sau không ai còn nhận ra thằng Charlie điển trai ngày xưa nó nằm ở đâu trên chiếc xe này…Nó cảm thấy mến hắn hơn trước.Không biết tại sao,nhưng nó thấy tên này cũng lãng mạn,cũng dễ thương, cũng có nét con nít chứ đâu phải lúc nào cũng kênh kiệu như mấy tên Việt Kiều mà nó biết.Đến Sapa– Vì lớp ta,số lượng nam không nhiều, nên cô chia phòng như sau: 1 phòng gồm 5 người. 4 nữ và 1 nam. Đây là danh sách số phòng, em nào muốn biết mình ở phòng mấy, chung phòng với ai thì xem cái này. Bây giờ các em được đi tham quan xung quanh 15′, sau đó lập tức tập trung trở về khách sạn nhận phòng.– Oa Oa…Đc ra khỏi cái xe quỷ kia ròy. Hầm gần chýt. Nóng thấy mồ. – Nó vung tay khoan khoái với cái lạnh của Sapa – Oa oa!!! Có tuyết nữa nè Như ơi…– Chị 2, là con nhỏ đó đó hả?– Ừh.– Có thật là nó thích thứ đó không?– Đừng lo. Chị đây đã tra sở thích của nó ròy. Chuẩn bị thả mồi đi.– Chị 2 à…Nếu sơ suất có thể làm nó chết đó…– Hứ! Nó chết thì càng tốt chớ sao.– Nhưng…– Không nhưng gì hết. Cứ làm theo kế hoạch đi!–Nó đang đi loanh quanh, cảm nhận cái thứ trắng trắng,mềm và xốp bên dưới đôi giày,chợt…– A! Thỏ trắng! Ui…Dễ thương qá…bắt về nuôi mới đượcNó rượt theo con thỏ, không để ý rằng xung quanh, càng ngày càng thưa thớt người. Nó mệt bở hơi tai,nó không còn cảm giác ở chân,ở tay nữa. Nó xụi lơ…Và, nó ngã xuống cái hố được tuyết phủ kín…Nó không còn sức để nhảy lên khỏi hố nữa. Cái hố sâu qá…Dưới độ sâu này,nó cảm nhận được cái lạnh của tuyết…nó lả đi…Minh đang đi dạo trong khu rừng nơi nó rớt xuống hố. Không biết tình cờ hay trời xui trời khiến mà anh cũng…lọt hố như nó. Loay hoay sao đó,anh nhận ra rằng cái hố khá sâu, không thể lên được nếu không có sự trợ giúp…Bỗng anh thấy…BộpChân Minh chạm phải cái gì đó. Giữa trời tuyết như thế này thì khó có thể nhìn thấy cái gì. Minh cuối xuống.– A!!!!Nhảy lùi lại 2,3 bước, tim đập thình thịch, hơi thở dồn dập. Là người…Minh sợ hãi, đưa bàn tay run run chạm vào cơ thể lạnh cóng nằm trên tuyết, lần tìm hơi thở còn sót lại của cơ thể ấy.Minh chua xót nghĩ. Chợt, cậu nhìn thấy cái gì đó trên ngón tay áp út của…xác chết.– Hửm?Nhẫn sao?Ầy, cũng không có gì lạ, chắc người này đã có gia đình.Nhưng ngày càng lạ hơn, khi Minh để ý kỹ hơn về chiếc nhẫn. Nó y như chiếc nhẫn mà lúc trước cậu tặng cho Băng. Cậu lạnh toát người, đôi bàn tay lại một lần nữa run lên, không phải vì lạnh, mà vì sợ. Cậu sợ người đang nằm vùi trong đống tuyết lạnh giá kia là người cậu yêu quý nhất trên thế gian.Nhẹ nhàng phủi lớp tuyết mỏng bám trên mặt người đó. Theo đôi bàn tay của cậu, khuôn mặt tinh khôi của Băng dần hiện ra. Cậu tá hoả, run hơn trước. Với tia hy vọng còn sót lại, cậu đưa tay sờ lên mũi Băng…– Không…không thể nào lại như vậy…Không còn hơi thở nào thoát ra từ cái mũi bé bé xinh xinh của Băng…Minh quên hẳn câu thề sẽ giết Băng nếu gặp lại cô, nhanh chóng, cậu tháo găng tay, nón, tất, áo len, khăn quàng cổ đeo cho Băng. Nhẹ nhàng kéo Băng dậy, ôm cô vào lòng. Tay Minh ôm chặt lấy Băng, sợ rằng nếu buôn