
– Cậu đừng nói với tớ là cậu không biết gì về chuyện này đấy nhé. – Lâm Duy nhìn Thiên Kỳ bằng một đôi mắt vô cảm.
– Tớ….
Không để Thiên Kỳ nói hết câu, Lâm Duy đã chạy về phía nó, nhấc bổng nó lên và bước đi trước ánh mắt sững sờ của nhiều người.
– Mày đứng lại, mày bỏ mặc em gái tao vậy sao? – Hắn tức giận khi thấy Lâm Duy dám bế người con gái khác.
– Mày lấy tư cách gì àm ra lệnh cho tao?
– Anh trai của bạn gái mày.
– Có là ba của bạn gái tao, tao còn không nghe nữa, huống hồ là mày, đồ hèn! – Cậu buông một câu **** rủa trước khi khuất bóng sau dãy hành lang.
“Cô có điên không vậy? Sao lại bị đánh ra nông nổi này chứ? Mà cũng tại tôi. Tôi xin lỗi….” – Lâm Duy thầm nghĩ rồi bế nó xuống phòng y tế.
Đặt nó xuống giường một cách nhẹ nhàng, cậu ân cần băng bó cho nó, dán băng cho nó trước những ánh mặt tò mò + ngạc nhiên của Hân Hân, Key, Jun và Nguyên Hoàng.
– Cậu cứ về đi, để tôi ở lại chăm sóc cậu ấy. – Hân Hân dịu dàng nói.
– Vậy thì phiền cậu!
Bốn chàng trai bước đi, trong phòng chỉ còn lại….hai người bạn.
– Xin lỗi nhé, Lam Bình. – Hân Hân thì thầm.
Nó tỉnh lại và thấy cả người ê ẩm.
– Bạn tỉnh rồi à? Bạn làm mình lo quá trời quá đất luôn đấy, biết không? – Hân Hân cười hiền.
– Ai đưa mình vào đây vậy? – Nó hỏi.
– BF đó, bạn quen họ hay sao vậy? – Hân Hân tỏ vẻ tò mò.
– Quen đâu, mà sao bạn không vào học, để mình ở lại đây là được rồi! – Nó đánh trống lãng.
– Bạn ổn không? – Hân Hân lo lắng.
– Mình ổn hơn cả ăn ổi nữa đó. – Nó cười.
– Vậy mình vào lớp trước nhé.
Hân Hân nói rồi bước đi, nó thở phào (suýt nữa thì bị cô bạn phát hiện)
Vừa định ngủ một giấc thì từ cửa phòng y tế có một dáng người cao cao bước vào, nhìn quen quen.
– Cô bé tỉnh rồi à?
– Ai là “cô bé” mà quen biết gì sao hỏi vô duyên vậy? – Nó chun mũi.
– Không phải “cô bé” thì là… “cậu bé” chắc? Mà có quen mới hỏi câu hỏi…có duyên đó chứ? – Chàng trai đáp rành rọt.
– Xí, lý sự cùn. – Nó giận dỗi.
– Hì!
– Tôi tên là Nguyên Hoàng, là bạn của Lâm Duy….
– Thì sao? – Nguyên Hoàng chưa kịp nói hết câu, nó đã nhảy vào làm…mất cả hứng.
– Thì chỉ là sơ khảo thôi, dù sao cũng có gặp một à không hai lần rồi thì cũng có thể gọi là có quen mà? – Nguyên Hoàng nhún vai.
– Vậy chứ “lũ kiến” cứ bu lấy mấy người ngày nào chẳng gặp, quen hết sao?
Nguyên Hoàng cười xòa, quả thật khi đứng trước nó, anh luôn là người…đuối lý (xạo quá, mới nói chuyện có một lần à!)
– Ra mua gì đó ăn đi! – Nó nói như ra lệnh làm Nguyên Hoàng ngớ người.
– Là sao? – Anh chàng trố mắt nhìn nó.
– Thì là ra canteen mua gì đó ăn đi, tôi đói.
Anh cười rồi cũng bước về phía canteen!!!
– Nguyên Hoàng, đi đâu vậy? – Jun vỗ vai khi thấy Nguyên Hoàng vừa đi vừa cười.
– Đi thực hiện nhiệm vụ. – Nguyên Hoàng nghiêm mặt.
– Nhiệm vụ á? Gì cơ? – Jun ngớ người y như Nguyên Hoàng lúc nãy.
– Đồ ngốc. Ăn nhiều vào cho nó bớt ngu đi! – Nguyên Hoàng bước đi, bỏ lại Jun với một cục tức trên đầu.
Chương 11
Trở lại với nó đang thui thủi một mình trên giường bệnh.
“If you wander off too far, my love will get you home. If you follow the wrong star, my love will get you home….”
– Alo. Ai vậy?
–
– Rồi rồi, thấy rồi. Lâm Duy hả? Làm gì mà cứ như ma, ám người ta suốt ngày! – Nó lầm bầm.
–
– Thôi được rồi, tôi là ma….
–
– ….còn anh là quỷ. Hahaha…..
–
– Ơ….
Tút….tút….tút…..
Chứ kịp nói trăn trối gì thêm thì Lâm Duy đã “cắt đứt liên lạc” từ bao giờ.
– Thức ăn của cô nè! – Nguyên Hoàng bước vào và chìa ra cho nó một bao đồ ăn.
– Cảm ơn. – Nói rồi, nó nhanh tay chụp lấy bao đồ ăn, ngấu nghiến y như kẻ bị bỏ đói lâu ngày vậy.
– Lam Bình này, cô…là vợ sắp cưới của Lâm Duy thật hả? – Nguyên Hoàng nhìn nó đầy tò mò.
– Không! – Nó cương quyết.
– Vậy sao? Tốt quá! – Nguyên Hoàng thì thầm. (nghĩ gì đây nhỉ?)
Tuy Lâm Duy bảo qua đón nó nhưng chẳng hiểu sao anh chàng lại quên béng mất nhiệm vụ quan trọng đó.
– Lâm Duy, xuống xe! – Key bước đến chắn đầu xe như ra lệnh.
– Có gì không? Hôm nay định làm cảnh sát giao thông hả? – Lâm Duy thò đầu ra ô cửa rồi ngập ngừng xuống xe.
Chủ xe vừa bước xuống, Key đã phóc lên chiếm lấy cái vô-lăng:
– Mượn xíu, chịu khó cuốc bộ về nhá! – Key nói rồi lái xe đi, để lại lâm Duy đứng trơ ra như phỗng.
– Đồ điên, trả lại đây! – Lâm Duy gọi với theo với tất cả sự tức giận của mình nhưng chiếc xe đã khuất bóng từ bao giờ.
Thoáng thấy bóng Thiên Kỳ trước cổng trường, Lâm Duy tặc lưỡi rồi đi về phía cổng sau. Quả thật, lúc này cậu không muốn gặp Thiên Kỳ bởi sẽ rất khó xử cho cả hai về chuyện của Lam Bình lúc nãy.
Đẩy cánh cửa sau với sự uể oải, cậu giật mình khi nghe thấy suýt xoa nhỏ ven bụi cỏ. Chần chừ một hồi, cậu quyết định bước tới xem thử. Dùng tay khẽ vén lớp cỏ còn xanh non, tim cậu thót lên, thoảng thốt:
– Lam Bình!
Con nhóc đang dùng tay ôm lấy cổ chân, khẽ suýt xoa. Nghe thấy có người gọi tên mình, nó ngước mặt lên nhìn, mắt ứa lệ:
– Chắc là trặc chân rồi! – Mặt méo xẹo.
Lâm Duy ngồi
Cùng chuyên mục
Chuyện được yêu thích