
mặt nhưng mà nghe một thời gian thành quen nên nó cũng không để ý làm gì.
Anh bắt nó phải sấy tóc cho khô, thay lại áo quần thật ấm trong khi anh ướt bèm nhem từ trên xuống dưới.
– Anh cứ giống như mẹ em không bằng. – Nó trêu.
– Vậy mà có người bảo anh là người yêu em mới đau chứ. – Anh đáp lại không kém phần dí dỏm làm nó tịt ngòi, chẳng biết nói thế nào nữa, chỉ lẳng lặng cúi mặt tiễn anh ra về.
– Nhớ đóng cửa cẩn thận trước khi đi ngủ nghen nhóc. Không người ta lại vào bắt đi mất đấy. – Anh dạo dẫm nó cứ y như đứa trẻ lên ba.
– Eo! Thế mà lúc chiều có ai bảo em không có giá trị lợi dụng thì bắt em đi làm gì? – Nó chun mũi.
– Sao không? Giờ anh mới nghĩ ra thêm một giá trị nữa của em đó nhóc. – Anh nháy mắt.
Thấy nó nhíu mày, anh tiếp luôn:
– Bắt cóc em tống tiền anh chứ làm gì. – Trước khi rời khỏi, anh còn tranh thủ cốc đầu nó một cái làm nó ôm đầu, nhăn mặt, hai mắt nhắm tịt nên chẳng viết anh đi từ bao giờ.
Quay trở vào phòng, nó nghĩ miên man về anh, về cơn mưa chiều nay, về con hẻm nhỏ với cái ôm thật ấm, về nhịp đập trái tim nó và một phần nào đó, hình bóng của Lâm Duy lại lảng vảng quanh đầu.
– Quên đi! Mình và cậu ta đâu còn quan hệ gì nữa. – Nó lắc đầu nguầy nguậy.
“If you wander off too far. My love get you home….”
Tên Hân Hân trên màn hình hiển thị. Nó khẽ cười rồi bắt máy:
– Bạn hiền!
–
– Bạn nghĩ mình thì có chuyện gì được? – Nó tự tin.
–
– Mình và cậu ấy không còn quan hệ gì nữa mà. – Nó cười xòa mặc dù trong lòng nhói đau. Đây chẳng phải là điều cậu muốn sao? Vậy thì còn hỏi thăm về nó làm gì?
–
– Không có đâu. Mà bạn gọi chỉ để nói về cậu ta thôi sao? – Nó chuyển chủ đề.
– <À, không hẳn. Thế chuyện của bạn với anh chàng Tùng Kha gì đó sao rồi?>
– Umk… vẫn thế thôi.
–
– Vẫn có chút chút cảm giác. Chiều nay… *^*$#^%&% – Nó thành thật kể tuy có bớt mắm bớt muối.
–
– Làm gì có. – Nó chối.
– – Hân Hân nói rồi chào tạm biệt nó.
Nó vẫn cứ lan man suy nghĩ. Làm rõ sao? Tình cảm khó mà làm rõ được.
Chương 85
“Đoàng”
Tiếng sấm làm nó khiếp đảm nhìn ra ngoài bầu trời kia. Mưa vẫn rơi tạo nên bản giao hưởng trên mái tôn. Trời lâu lâu lại lóe sáng lên những tia chớp. Không khí nặng trịch. Bầu trời mang vẻ mặt đưa đám làm tâm trạng con người cũng chẳng thể vui vẻ hơn.
“Tin mới nhận: Một chiếc xe thể thao đời mới do một người thanh niên điều khiển vì tránh người nên đã bị rơi xuống dốc núi hiểm trở. Nhận định ban đầu cho rằng người thanh niên trên xe đã chết và cảnh sát khu vực đang nhanh chóng tìm ra chiếc xe cùng với nạn nhân xấu số.
Thực hiện bản tin: Nhóm phóng viên ở núi Nhất Thiên”
Nó đưa tay tắt phụt cái ti vi đang chiếu những tin nhảm nhí.
“Đoàng”
Lại là tiếng sấm, muốn dọa chết nó đây mà. Nó khẽ nghĩ rồi vùi đầu vào chăn đánh giấc ngon lành.
– Lam Bình!… – Một tiếng gọi cao vút cất lên.
Nó thấy mình đang đứng giữa một cánh đồng lau thật lớn. Cánh đồng lau này dường như nó đã thấy ở đâu đó rồi. Quen quá, mọi thứ ở đây rất quen thuộc với nó.
– Lam Bình….
Lại là tiếng gọi đó, lại là giọng nói đó, tên nó được xướng lên hòa cùng với tiếng gió và những bông lau trắng khẽ bay.
Nó quay lưng lại. Một bóng người đang đi về phía nó, trắng xóa.
– Là tôi đây. Em không nhận ra sao?
Nó nheo nheo mắt nhìn và nó thấy Lâm Duy. Cậu đứng trước mặt nó, đưa bàn tay cậu về phía nó.
Nó bất giác đặt tay mình lên tay cậu nhưng sao tay nó nhẹ bâng. Nó chẳng thể nào chạm vào được bàn tay của cậu. Cứ giống như cậu tàn hình trước mắt nó vậy. Cứ giống như một bóng ma lơ lửng mà giữa ma và người sẽ chẳng có cái gì gọi là khoảng cách…
Nó cố với đến cậu nhưng không được. Nó vòng tay ôm lấy cậu nhưng lại hụt hẫng khi nhận ra mình đang ôm không khí. Cậu nhìn nó mỉm cười. Cậu không hề bước đi nhưng dường như gió đang thổi bay cậu, thổi cậu xa dần nó.
– Anh đứng lại. – Nó hét lên tuyệt vọng rồi chạy đuổi theo bóng cậu nhưng càng đuổi lại càng xa dần.
– Chính em đã giết chết trái tim tôi và giết luôn cả thể xác của tôi… – Giọng nói cậu nhỏ dần, nhỏ dần và rồi cậu biến mất. Cậu biến mất ngay trước mặt nó, bỏ lại mình nó giữa cánh đồng lau bạt ngàn.
– KHÔNGGGGG!!!!! – Nó bàng hoàng tỉnh giấc. Mồ hôi thấm đẫm cả chiếc gối trắng xinh. Nó thẫn thờ nhìn xung quanh, nó vẫn đang ở trên giường, trong phòng trọ của nó mà. Làm gì có cánh đồng lau nào và càng không thể có Lâm Duy ở đây.
Chắc có lẽ là nó nghĩ đến cậu nhiều nên bị ám ảnh thôi. Nó tự trấn an mình rồi nằm xuống.
Hai mắt nó vẫn mở thao láo. Nó sợ nếu nhắm mắt lại, cái hình ảnh ghê sợ kia sẽ lại xuất hiện trong giấc mơ của nó.
– Chính em đã giết chết trái tim tôi và giết luôn cả thể xác của tôi…
Nó bịt hai t
Cùng chuyên mục
Chuyện được yêu thích