XtGem Forum catalog
Có một điều em không biết: Anh yêu em!

Có một điều em không biết: Anh yêu em!

Tác giả: Lambangdi1997

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321764

Bình chọn: 10.00/10/176 lượt.

iên Lâm Duy tắt máy trước cô…..

Chương 26

Quay lại với Lâm Duy, vốn dĩ anh chàng cúp máy là bởi lúc đo cậu đã quá mệt để nói chuyện, cậu không muốn Thiên Kỳ biết tình trạng của cậu bây giờ.

– THẰNG ĐIÊN! – Jun, Key và Nguyên Hoàng hét vào mặt Lâm Duy.

– Sao điên? – Lâm Duy ngơ ngác.

– Với bộ dạng thê thảm thế này thì đứa nào dám về nhà? – Key hỏi.

– Về nhà có mà bị “đần” thêm một trận nữa hả? – Lâm Duy hỏi lại.

– Đứa nào dám thuê taxi rước về? – Key lại hỏi.

– Biết đâu được tay lái taxi là gián điệp của mấy ông bà già, bọn nó mà kể lại bộ dạng mình cho ông bả thì có mà…. nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội!!! – Lâm Duy lại trả lời.

– Vậy sao cậu không nhờ Thiên Kỳ giúp, có ai ngoài cô ấy có thể đưa bọn mình đi, đón bọn mình về….. – Key phân tích.

– Sao lại là cô ấy? – Lâm Duy giãy nảy.

– Không phải cô ấy thì ai? Ai? Nói đi? – Key tấn công.

– Ơ….Jun, sao không nhờ mấy em chân dài của cậu ấy? – Lâm Duy quay sang hỏi Jun.

– Pp hết rồi! Mà tớ “chơi” nhiều em rồi nên có biết em nảo lại em nào đâu? – Jun nhún vai.

– Tớ biết một người có thể nhờ vả đem bốn cái xác bọn mình về! – Key góp ý.

– AI???? – Ba chàng còn lại hồi hộp.

Key nhìn Lâm Duy cười khiến anh chàng chẳng hiểu gì hết trơn.

– Lam Bình! – Key nói nhỏ nhẹ mà từ tốn.

– Không được! – Lâm Duy phản đối, ngay lập tức nhận được ba ánh mắt khủng bố của ba đứa bạn.

Jun nháy mắt, ngay lập tức, ba anh chàng nhảy chồm lên người Lâm Duy. Dù đã khá mệt vì đánh nhau đến nỗi không thể lết nổi về nhà nhưng với chuyện này thì sung sức lắm cơ!!!!

– Chụp lấy cái điện thoại! – Jun ra lệnh.

– Nè, trả đây! – Lâm Duy chống cự hét lên.

– Hahahaha…Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt nghe con! – Jun nhếch mép.

“I’ll come running, to see you again

Winter, Spring, Summer or Fall,

All you’ve got to do is call,

And I’ll be there, yes I will,

You’ve got a friend!”

Điện thoại Lâm Duy lại reo lên… Hai chữ LAM BÌNH hiện lên trên màn hình. Đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến mà!!!!

Key nhấn nút nghe, lập tức, cái giọng Lam Bình oang oang vang lên:



– Híc….híc…. Lam Bình ơi! Lâm Duy…cậu ý….chết thật rồi…ở cái xó xỉn này nè! – Key vờ khóc, Jun và Nguyên Hoàng phụ họa…

– Nó hốt hoảng.

– Lâm Duy ơi…Híc híc….Tỉnh dậy đi Lâm Duy ơi!!!!…. – Là Key.

Nó không phải là đứa dễ bị lừa bởi từ nhỏ nó đã lừa rất nhiều đứa. Hì!

– Nó cười phá lên và nói như ra lệnh.

– Thật mà, em tin không? Anh….anh gửi clip qua máy em nhé! – Key hốt hoảng, cứ tưởng bị lộ nhưng cái ý nghĩ quái quỷ lại nảy lên trong đầu.

Tút….tút…tút…. Đầu dây bên kia tắt ngủm. Nó tin chắc là Key đang lừa mình nhưng không hiểu sao lại thấy hơi lo.

– Hai thằng quỷ, nghe gì chưa? Đè nó ra, không cho nó cử động. – Key ra lệnh cho Nguyên Hoàng và Jun.

Hai anh chàng dùng hết sức lực cuối cùng của mình, chồm lên người Lâm Duy, đứa giữ tay, người giữ đầu ko để cho “nạn nhân” có một hành động dù là nhỏ nào.

Key cầm cái điện thoại, quay cái mặt Lâm Duy đầy máu, quay cảnh Nguyên Hoàng và Jun giữ chặt Lâm Duy như là….thương nhớ người ra đi.

Một hồi sau, clip được gửi sang cho nó. Nó hốt hoảng cực độ. Người đó, cái người trong clip chính là Lâm Duy, chồng nó…

Chương 27

Nó tức tốc chạy đến chỗ Key nói. Một cái xác không hồn nằm giữa vũng máu (đánh nhau xong thì phải có máu chứ nhỉ???). Đã vậy Key, Jun và Nguyên Hoàng lại cứ luôn miệng ca cẩm:

– Lâm Duy ơi, sao cậu chết khổ thế? Hu….hu…. Tỉnh dậy đi mà Lâm Duy.

– Cậu chết rồi tớ biết đánh ai bây giờ? Lâm Duy, sao bỏ tớ vậy?

– Cậu…sao lại ra nông nổi này? Híc….

Nó cảm thấy mình không thể đứng vững được nữa, chân tay bủn rủn, nó ngồi xuống cạnh Lâm Duy, trông cậu bây giờ chẳng khác người đã chết là mấy.

– Anh là đồ tồi! Mở mắt ra nhìn tôi đây này? Anh đi rồi, tôi ở lại thắp hương cúng bái cho anh chắc? Anh có dậy không? Híc…. – Nó khóc nấc lên.

– Cô điên à? Ôi sao số tôi khổ thế này. – Lâm Duy hét lên, giọng yếu ớt.

– Anh…. ma hay người vậy? – Nó quệt nước mắt nhìn người vừa nói.

– Hahahaha…. – Tiếng cười “man rợn” làm nó quay lại nhìn, 3 chàng kia đã lăn ra đất từ bao giờ. Nó nhìn lại bãi chiến trường, lúc này mới biết mình bị lừa. Thật là quả báo… Từng đi lừa thiên hạ giờ cũng đến lúc thiên hạ lừa lại mình.

Tại nhà Hân Hân.

– Ahhh! Cô nhẹ thôi, đau! – Lâm Duy hét lên khi được nó băng bó.

– Cho chừa cái tội! – Nó xức thuốc mạnh hơn nữa. Cánh tay Lâm Duy một màu đỏ giờ biến thành một màu trắng.

– Cởi áo ra! – Nó nói như ra lệnh.

– Cô điên à? – Lâm Duy giảy nảy.

– Uk, tôi điên rồi, anh lừa tôi cho đã, tôi không điên mới là lạ! – Nó giận – Cởi nhanh.

– Cô định làm gì?

– Tôi sát trùng vết thương cho anh, Key bảo anh bị thương ở lưng.

– Tôi tự làm được! – Lâm Duy dứt khoát.

– Anh có mắt sau gáy à? – Nó nói rồi đưa tay tháo cúc áo của Lâm Duy. Dù lúc đầu có hơi phản đối nhưng không hiểu sao bây giờ cậu lại để yên cho nó muốn làm gì thì làm.

– Xong rồi, anh mang áo vào đi!