Old school Swatch Watches
Có một điều em không biết: Anh yêu em!

Có một điều em không biết: Anh yêu em!

Tác giả: Lambangdi1997

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321775

Bình chọn: 9.00/10/177 lượt.

– Nó nói rồi bước vào bếp.

Một cái gì đó đang nổi dậy trong lòng Lâm Duy… nhưng cậu phủ nhận điều đó….

– Xin lỗi nghe Hân Hân, đêm hôm khuya khoắt lại làm phiền em! Tại bọn anh không còn nơi nào để đi nữa rồi!– Key cười chữa ngượng.

– Hi! Phước năm đời em mới được mấy anh ghé nhà ý chứ! – Hân Hân cười.

============================

Sáng hôm sau, như thường lệ, nó lại cùng Lâm Duy đến trường. Vừa bước vào cổng đã chạm mặt Thiên Minh đang đi ngược chiều:

– Mày chưa chết sao? – Thiên Minh mỉa mai.

– Nhờ phúc của mày, tau vẫn khỏe mạnh. – Lâm Duy cười rồi kéo nó đi trước ánh mắt ngạc nhiên, hụt hẫng cộng tức giận của Thiên Minh.

Chương 28

Thiên Bảo vẫn vậy, nhiệm vụ của cậu vẫn là ngày ngày đưa đón Hân Hân. Dù là rất chán nhưng vì Thiên Minh nên cậu không còn cách nào khác. Bây giờ, mọi cuộc hẹn hò của cậu đều có sự xuất hiện của nó (Hân Hân).

– Cô đi theo tôi cả ngày, chứng kiến cảnh tôi và mấy cô gái khác, không chán sao? – Thiên Bảo hỏi.

– Không! – Nó cười. – Chỉ cần cậu không chán mình thì mình không bao giờ chán cậu!

– Đồ ngốc! – Thiên Bảo nhếch mép.

– Cậu vẫn không khác xưa mấy. Vẫn bảo mình là đồ ngốc. Híc… – Nó bật khóc khi nhớ về một ngày xưa….

Thiên Bảo vốn sợ nước mắt con gái nên khi thấy nó khóc, anh chàng hốt hoảng:

– Này, nếu tôi có nói gì làm cô buồn thì cũng đừng có khóc.

– Mình có bảo mình buồn đâu, mình đang vui mà! Vui vì cậu bảo mình ngốc. – Nó lại cười.

– Ngốc!

Thiên Bảo dẫn nó vào một tiệm ăn khi cả hai đều thấy đói.

– Chị lấy em 2 suất piza trứng nhiều tiêu nhiều hành chị nhé! – Nó nói với chị phục vụ.

– Sao biết tôi thích ăn piza trứng nhiều tiêu nhiều hành? – Thiên Bảo trố mắt nhìn nó.

– Mình nói rồi, mình còn biết nhiều hơn nữa cơ, chỉ cần những điều đó liên quan đến Hoàng Thiên Bảo. – Lại cười nữa rồi.

Có lẽ lần đi chơi này hơi đặc biệt vì Thiên Bảo đồng ý sẽ chở nó đi đến những nơi nó thích.

– Sao lại đến khu vui chơi? Tôi tưởng chỉ có con nít mới thích những trò này? – Thiên Bảo nhìn nó đang háo hức mua vé.

– Sao vậy? Vui mà! Vào thôi. – Nó kéo Thiên Bảo bước vào nhà banh.

“Bụp” “Bụp” “Bụp” Tiếng mấy quả bóng nổ làm nó cười thích chí. Nó vùng vẫy trong đám bóng ngũ sắc.

– Thiên Bảo, lại đây! – Nó vẫy tay.

Không hiểu sao cậu lại bước đến bên nó, cậu nhận ra rằng, đi trong bong bóng cũng khó khăn không kém gì đi trên bãi cát ở sa mạc.

“Bụp” Nó nhanh tay thảy quả bóng vào đầu Thiên Bảo rồi phá lên cười.

“Bụp” “Bụp” Những pha đập bóng ngoại mục được giáng xuống đầu nó được thực hiện bởi Thiên Bảo. Tiếng hai đứa cười ròn tan. Lòng tên con trai mới lớn lại thấy dâng lên một niềm vui.

– Cô biết tôi nhận ra điều gì không? – Thiên Bảo hỏi khi ngồi trên xe.

– Điều gì? – Nó tò mò.

– Khi đi cùng cô, cô giống như con gái của tôi vậy! – Thiên Bảo cười.

Nó cũng cười, nụ cười chua chát. Nó mong là BẠN GÁI chứ không phải là CON GÁI.

Còn mấy tiếng nữa mới kết thúc một ngày, Thiên Bảo dẫn nó đi vào bar. Thực ra cậu không rủ nhưng tại nó cứ nằng nặc đòi theo nên cậu chiều.

Đến đây rồi, nó mới hối hận về quyết định của mình. Lúc đòi đi cùng, nó đâu biết Thiên Bảo sẽ đến bar cơ chứ?

Một cái ghế được coi là trung tâm, nó và Thiên Bảo ngồi xuống đó. Lát sau, có một vài cô gái chân dài bước đến bàn nó, tách nó ra khỏi cậu.

Nó cầm ly nước cam uống lấy ngụm để hạ cơn tức. Thiên Bảo chẳng đếm xỉa gì đến nó cả, chỉ lo hôn hít mấy cô em xinh tươi của bar. Điều đó làm nó thấy tủi thân. Sao giờ đây, Thiên Bảo khác vậy? Nó tự hỏi.

– Vô liêm sỉ! – Nó **** thầm mấy đứa con gái đang bu quanh Thiên Bảo. Bọn đó làm đủ trò với người nó thích thì thử hỏi nó không tức sao được.

– Hey, Thiên Bảo, lâu rồi mới ghé bar nhỉ? – Một đám con trai bước đến bắt tay cậu rồi nhìn sang nó. Nó ớn lạnh với những ánh mắt kiểu này.

– Bao nhiều tiền một đêm đây? – Một tên tiến đến nó và hỏi.

– Tôi không phải là hạng con gái rẻ tiền. – Nó phớt lờ.

– Cô em, tự trọng cao quá nhỉ? Đến đây rồi thì vất cái lòng tự kiêu ấy cho chó ăn đi! – Tên đó ngang nhiên sờ mó khắp người nó.

– Làm gì vậy? Buông ra! – Nó đứng bật dậy, giọng sợ hãi.

Nhưng tên kia đâu muốn tha cho nó, hắn kéo nó lại rồi cứ cố hôn lên môi nó. Nó gạt phăng, nhìn Thiên Bảo với ánh mắt cầu cứu nhưng hình như ánh mắt cậu không phải dành cho nó….

Chương 29

Nó có cảm giác như bị bỏ rơi, dùng hết sức đẩy tên kia ra khỏi nó nhưng hắn mạnh quá, tay nó bị hắn cầm chặt và hơi men cứ phả vào mặt nó. Nó ghét, ghét tất cả… Nó giãy dụa trong vòng tay của tên kia, nó hối hận vì đã theo Thiên Bảo đến đây, hối hận khi đã tin một người như cậu…..

Vớ được ly nước, nó tạt mạnh vào mặt tên kia khiến hắn buông nó ra. Vì bị bất ngờ, hắn cầm lấy ly nước ném mạnh xuống sàn. Những mảnh vỡ thủy tinh cứa vào bàn chân nó…máu loang ướt cả đôi bít tất….

– Đồ khốn! – Hắn nghiến răng rồi cầm lấy tay nó, xiết chặt cổ tay và bất ngờ xô nó ngã. Ngã ở đâu không ngã lại cứ ngã vào chỗ đầy những mảnh chai. Nó chống tay xuống đất, những mảnh chai găm vào tay nó.

Hắn dơ tay lên định đánh thì bất ngờ bị Thiên Bảo chặn lại.

– Để cô ta yên! – Cậu ra lệnh.

Hắn nhếch m