XtGem Forum catalog
Có một điều em không biết: Anh yêu em!

Có một điều em không biết: Anh yêu em!

Tác giả: Lambangdi1997

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322255

Bình chọn: 7.00/10/225 lượt.

i bước đã bị níu tay lại khiến nó suýt ngã.

Giận dữ quay lại nhìn cái tên dở hơi đang níu tay nó nhưng mắt nó đã hóa tròn xoe khi nhìn thấy Lâm Duy. Cậu đang níu tay nó, còn Thiên Kỳ lại ôm lấy cánh tay kia của Lâm Duy.

– Cô thích tôi phải không?

Chương 52

– Cô thích tôi phải không?

Nó đứng hình ngay sau câu hỏi đó. Mắt nó dán chặt vào Lâm Duy, toàn thân đóng băng bởi ánh nhìn của cậu.

Mọi người xung quanh nhìn chằm chặp vào nó đầy soi mói. Dĩ nhiên vì hai nhân vật đang đứng trước mắt nó có thể coi là quá nổi. Thiên Kỳ nhìn nó, đôi mắt ánh lên niềm thương hại, sự ghen tức, và một chút ít hài lòng. Nhưng trong mắt nó, những hình ảnh đó, Thiên Kỳ và cả mọi người vây quanh dường như mờ nhạt hẳn. Chỉ có Lâm Duy, chỉ có đôi mắt lạnh và cương quyết của cậu là rõ hơn tất, sáng hơn tất và tất nhiên là nó sợ hơn tất.

Nó vẫn đứng yên bất động.

“Không phải vậy! Tôi không thích anh!” – Đó là một câu nói với tất cả sự nổ lực, gượng ép và có thể xem là câu trả lời đầy hợp lý trong hoàn cảnh này. Nhưng câu nói đó đã bị nó kìm nén, ứ đọng trong cổ họng và không thể thoát ra được. Tại sao nó không thể nói? Chỉ một câu nói đơn giản thôi mà? Nhưng câu nói đó lại không dễ với nó. Bởi đó là cả sự lừa dối, còn nó…nó không thể lừa dối chính con tim mình. Phải, nó thích Lâm Duy

Mọi người nhìn nó, nó chẳng thèm để ý. Thiên Kỳ nhìn nó, nó coi như không. Còn Lâm Duy nhìn nó, nó lại thấy ngộp thở và hơi đau. Ít nhất đây không phải là tình huống mà nó mong muốn sẽ xảy đến.

Không gian im lặng dường như để chờ đợi câu trả lời từ nó. Nhưng nó không thể đáp ứng nhu cầu ấy được.

Chợt, tay nó bị kéo đi thật mạnh trong khi tay kia vẫn nằm gọn trong tay Lâm Duy vẫn còn vương hơi ấm. Nó ngoảnh mặt nhìn lại mà không chỉ một mình nó, tất cả thảy các con mắt đều nhìn vào “kẻ xen ngang kia”.

– Thiên Minh? – Nó thốt lên kinh ngạc.

– Đi thôi! – Ánh mắt cậu hiện lên nỗi giận dữ và cậu kéo nó đi.

Sự bất ngờ đó khiến Lâm Duy cũng buông tay nó ra và cảm giác hụt hẫng dâng lên trong lòng một à không hai con người….

“Rắc” tiếng động nhỏ vang lên và ngay lập tức là giọng nói nhỏ của nó chỉ kịp Á lên một tiếng ngăn ngủi rồi ngã quỵ.

Đơn giản, nó đang mang giày cao gót và với những bước chân dài của Thiên Minh khiến nó không theo kịp mà ngã xuống một cách bất ngờ.

Đã có một người đứng sau định chạy đến đỡ nó dậy nhưng…. “kẻ xen ngang” lúc nãy đã nhanh chóng bế thốc nó lên rồi rời khỏi hội trường, mang theo hàng ngàn ánh mắt trầm trồ, ngạc nhiên, và tức giận.

Em đi rồi sao anh còn đứng đó?

Sao người cạnh em không phải là anh?

< Xen vào mấy câu này cho…. đẹp trang giấy thôi chứ mình không giởi mấy vụ này lắm!!!>

Lâm Duy nhìn thấy Thiên Minh bế nó – vợ của cậu – khuất lẩn vào đám đông. Có phải chăng, cậu đã sai? Lúc nãy khi hỏi nó, cậu đâu suy nghĩ nhiều, chỉ muốn biết sự thật. Nhưng đôi mắt nó tròn xoe nhìn cậu… Ôi cái đôi mắt đó…. Nếu cậu không hỏi nó thì có lẽ nó vẫn còn cười đùa vui vẻ. Nếu lúc Thiên Minh kéo nó đi, cậu giữ lại thì có lẽ cảm giác có lỗi nãy không lan chiếm trái tim cậu như vậy. Nếu lúc nó ngã, cậu chạy lại nhanh hơn thì có phải…có phải chăng bây giờ, bên cạnh cậu là nó và bên cạnh nó chỉ có cậu mà thôi! Nhưng nghĩ lại mà xem, tất cả đều là “nếu” và “nếu” nhưng “nếu” thời gian có quay trờ lại đi chăng nữa thì chưa chắc cậu đã đủ can đảm để làm những điều đó bởi trong mắt cậu, ko chỉ lo cho nó mà còn cả Thiên Kỳ – người con gái cậu đã hứa rằng sẽ yêu suốt đời….

Nó không nói gì cả mặc dù chân nó đau nhói. Nó tin rằng nỗi đau thể xác có thể phần nào giúp nó xóa đi được nỗi đau trong tim. Rồi nó rục đầu vào Thiên Minh mà khóc. Nước mắt thấm qua áo cậu và cậu cảm nhận được nó, những giọt nước mắt nóng hổi.

“Cô đúng là ngốc thật!”

– Tôi xin lỗi! – Thiên Minh thì thầm.

Nó lau vội nước mắt đang chảy dài rồi mỉm cười:

– Xin lỗi? Vì cái gì?

– Lúc nãy vì tôi mà cô bị ngã rồi ra nông nổi này đây. – Thiên Minh thở dài.

– Hơ, tôi phải cảm ơn anh mới đúng, nhờ anh mà tôi không phải đi bộ, mỏi chân lắm rồi! – Nó lại cười mặc dù chân đau gần chết.

Thiên Minh bế nó đi dưới ánh trăng huyền hoặc. Trăng không đủ sáng để soi rọi khuôn mặt đau khổ của nó và vẻ đăm chiêu chau mày giận dữ vậy mà lại vô vùng bình yên của Thiên Minh nhưng cái không gian tĩnh lặng này càng làm hai con người cảm nhận rõ ràng diễn biến tâm trạng của đối phương…

“Kít” Chiếc xe dừng lại bên cạnh nó và Thiên Minh. Người cầm lái ló đầu ra và cười:

– Lên xe đi, đừng làm người ta tưởng hai người là diễn viên phim Hàn! – Thiên Bảo.

Thiên Minh nhếch mép rồi đỡ nó vào xe.

– Giờ đi đâu thưa quý ông, quý bà! – Thiên Bảo đùa.

– Cậu… ưmk có thể đưa tôi đến nhà Hân Hân được không? – Nó đề nghị. Có hai nguyên do để dẫn đến lời đề nghị này. Một là nó không muốn về nhà trong tình trạng này. Và hai là vì cô bạn của nó, Hân Hân.

Thiên Bảo thoáng giật mình nhưng rồi cũng mỉm cười chấp thuận. Chiếc xe đến nhà Hân Hân thẳng tiến.

“Tính…tinh” Chuông cửa vang lên một hồi lâu mới thấy Hân Hân chạy ra. Cô bạn vừa nhìn thấy n