
à mẹ rồi. Cô bé ôm chầm lấy mẹ, khóc vì vui sướng, hạnh phúc. Tiểu Ngọc cũng khóc theo. Mẹ Tiểu Hương vỗ nhè nhẹ vào lưng Tiểu Hương, ngọt ngào.
– Nín đi con.
– Hu…hu…hu… Cuối cùng, con cũng chờ được đến ngày hôm nay rồi.
– Mẹ xin lỗi. Trong thời gian qua, là mẹ không tốt, không làm tròn bổn phận và không yêu thương, quan tâm con.
Bà vỗ về, nước mắt cũng lăn dài trên má. Không ngờ, Tiểu Hương lại có thể chịu đựng trong ngần ấy năm. Tất cả là tại bà. Tại bà mà Tiểu Hương thiếu tình thương. Tại bà mà Tiểu Hương phải đau khổ. Giờ đây, bà muốn bù đắp tất cả cho Tiểu Hương để chuộc những lỗi lầm.
– Bác vào trong đi ạ. Trời đang trở lạnh. Nếu cứ đứng đó mãi thì bác và Hương sẽ bị ốm mất.
– Ừ.
Vào trong nhà. Ba người nói chuyện vui vẻ. Nhất là Tiểu Hương. Cô bé nói nhiều nhất. Sau đó vào ăn tối. Có vẻ như mọi người đã rất đói. Lâu lắm rồi, Tiểu Hương mới được ăn cơm cùng mẹ. Lâu lắm rồi, cô bé mới trò chuyện vui vẻ như thế này. Hạnh phúc đang mỉm cười với Tiểu Hương chăng? Vẫn chưa thể khẳng định được điều gì?
Tại quán bar Dream.
Ngồi nhâm nhi ly rượu, chợt hắn thấy bóng dáng rất quen thuộc của thằng bạn thân. Và đó chính là Trần Hải Đăng. Lâu lắm rồi mới thấy Đăng. Chẳng biết, cậu ta làm gì mà lủi đi lâu thế? Một chàng trai cao 1m80, khuôn mặt siêu baby, nở một nụ cười như ánh mặt trời khiến con gái đứng hình ngay tại chỗ. Hắn nhếch mép cười “Vẫn còn trình độ sát gái cơ à?”
– Lâu rồi mới thấy mày đó, Đăng.
– Me too.
– Bỏ tiếng anh tiếng tàu đi. Mày lủi đi đâu mà giờ mới thấy mặt hả?
– Đi đâu cái gì chứ? Ông già nhà tao ép tao học ngành điện tử mấy tháng nay để chuẩn bị giao cái tập đoàn cho tao quản lí.
– Phư…phư… Tội nghiệp anh bạn quá!
Hắn bật cười ha hả. Hải Đăng đập bốp vào người Thiên Ân một cái, bực mình gắt.
– Tội nghiệp cái đầu mày ấy! Không nghĩ cách giúp tao thì thôi. Còn ngồi đấy mà nói xỏ.
– Bớt giận. Tao không giúp mày được đâu. Mày tưởng là ông già tao không làm vậy chắc. Từ khi bà ta đi…
Ánh mắt ẩn giấu một nỗi buồn mà không ai có thể thấy được. Khuôn mặt càng lạnh lùng hơn khiến ai cũng phải giật mình, tránh xa. Hải Đăng thấy thằng bạn như vậy, lảng sang chủ đề khác phá tan bầu không khí âm u này.
– Nghe nói, mày và thằng Vũ đang tranh nhau tán một em ở trường Ikeda à?
– Tán cái đầu mày. Đó là cạnh tranh công bằng hiểu chưa?
– Hey! Có phải mày yêu rồi không?
– Yêu này…
Hắn đập cái “bốp” vào người Đăng khiến cậu nhóc bật dậy, suýt xoa.
– Thằng này… Không đúng thì trả lời. Làm gì mà nặng tay thế?
– Vậy là còn nhẹ đấy. Muốn ăn thêm không?
Thiên Ân hăm dọa, giơ tay định đập cho Đăng phát nữa thì cậu nhóc cầu xin.
– Không. Tha tao.
– Mày vẫn như vậy. Chẳng có chút nào thay đổi.
– Thế mới là Trần Hải Đăng.
Đăng vênh mặt lên, tự sướng khiến hắn ôm bụng mà cười lăn lóc. Cả hai đêu cảm thấy vui vẻ, nỗi buồn được trút đi phần nào. Dù gì cũng là anh em tốt với nhau mà. Quán bar ngày càng đông người hơn, nhất là con gái. Có 2 anh chàng siêu hotboy thế này không vào thì phí lắm.
Tại nhà, Tiểu Ngọc đã chia tay về nhà, nó đang xem hài, cười chảy cả nước mắt. Mẹ Tiểu Hương nhìn thấy cô bé vui vẻ như vậy cũng thấy hạnh phúc, yên tâm phần nào. Dọn dẹp xong nhà bếp, bà pha một cốc nước cam, mang cho Tiểu Hương. Cô bé uống một cách ngon lành, miệng cười đến sái quai hàm luôn. Chợt Tiểu Hương ngồi vào lòng, ôm lấy mẹ, nhẹ giọng.
– Mẹ à, con hạnh phúc lắm.
– Ừ. Mẹ cũng thế con gái yêu.
– Mẹ đừng rời xa con thêm lần nào nữa nhé.
– Ừ.
– Mẹ hứa đi.
– Được rồi. Mẹ hứa.
Tiểu Hương che miệng ngáp nhỏ, cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến. Nhìn mẹ chăm chú để khẳng định đây là sự thật, cô bé nhắm mắt lại ngủ trong vòng tay ấm áp của mẹ, cãi miệng xinh xinh còn mấp máy, nói nhỏ: “Ba cũng hạnh phúc khi nhìn thấy mẹ và con như vầy đúng không?” Mẹ Tiểu Hương mỉm cười, vuốt nhè nhẹ mái tóc cố bé, ngọt ngào: “Tất nhiên rồi. Ngủ ngoan, con gái yêu” Bà đỡ Tiểu Hương vào phòng, đặt lên giường, đắp chăn cho cô bé rồi nằm bên cạnh…
Một ngày hạnh phúc!
Cô nhóc dễ thương, em là của tôi – Chương 7
Ngày hôm sau.
Cảm nhận được hơi ấm của mẹ, Tiểu Hương tỉnh dậy. Hôm qua, cô bé đã mơ một giấc mơ thật đẹp. Tiểu Hương xuống bếp chuẩn bị bữa sáng. Đã lâu rồi, cô bé không ăn sáng. Giờ nhớ lại thì thấy thật ngốc. Tình yêu gia đình đã cho cô bé sức mạnh chăng? Bữa sáng hoàn tất. Mẹ Tiểu Hương cũng đã dậy. Tiểu Hương mời mẹ vào bàn rồi cả hai người cùng thưởng thức bữa ăn. Đã 6h30, Tiểu Hương khoác cặp sách, chạy khỏi nhà còn nói vọng lại.
– Con đi học đây, mẹ.
– Đi cẩn thận, Tiểu Hương.
Bà âu yếm
, mỉm cười.
Nhảy nhót trên con đường tới trường, cô bé ngân nga hát bàt. Giai điệu ngọt ngào, du dương khiến mọi người ngoái lại nhìn. Giọng hát truyền cảm, ấm áp.
Oneuleun waeji himdeulgo jichyeo
Begaereul kkeuleoaneun chae honja bangane nama
Jeonhwagil manjijaggeorineun nauimaeumi
Waeji oneulttara oeroun geo jyo
Gabjagi ulrin jeonhwae nolra
Bab meogeossneunji geogjeonghaneun eomma ogsoriga
Gwichanhge deulryeossdeon geu mali oneuleun dareungeol
Ijgo isseossdeon yagsogdeuli tteoolrayo
Maeumi yeppeun sarami