Teya Salat
Có Phải Là…

Có Phải Là…

Tác giả: Trúc Nhã

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322261

Bình chọn: 9.5.00/10/226 lượt.

ơ cấp trị thương trao cho nàng – tỷ tỷ mau uống đi, đỡ được chừng nào hay chừng ấy. Ngọc Khốc đứng một bên thầm đoán tam muội sẽ không thèm nhận viên đan dược này bởi trong người tam muội chính là một kho thuốc quý gi_Ân… đa ta , nàng tên gì, nhà ở đâu, sau này nếu có cơ hội , ta sẽ báo đáp – ngoài dự đoán của Ngọc Khốc, nàng nở một nụ cười hiếm thấy dành cho tiểu cô nương rồi nhận lấy đan dược mà uống vào.

_Ta là Khuê Hoa, con gái của quan huyện vùng này, mong nàng mau lành bệnh… có lẽ vài ngày nữa tỷ tỷ không gặp được ta nữa rồi – Khuê Hoa thở dài

_Vì sao a – nàng quan tâm hỏi, bởi lẽ nàng cảm thấy Khuê Hoa thật sự có một tấm lòng nhân hậu. Nhưng thái độ quan tâm này của nàng khiến 4 ngời đang ăn cùng nàng đều phải một phen sửng sốt

_Vì vài ngày nữa ta bị bắt phải nhập cung rồi , mà bản thân ta thì không muốn tham dự vào nơi đó một tý nào – Khuê Hoa thở dài

_Ân… ta nghĩ muội ở nơi đó cũng chắc buồn chán lắm – nàng gật gật đầu, trong đầu lóe lên một ý nghĩ gì đó, ánh mắt thể hiện một chút ý cười- ta hy vọng đoàn người ở trong cung sẽ bị một chút khó khăn mà tới trễ, như vậy muội cũng sẽ được ở ngoài lâu hơn một chút

_Nha, tỷ tỷ hy vọng thực giống ta a – Khuê Hoa cười khanh khách sau đó liền tạm biệt nàng để quay về nhà

_Tam muội, có cần tỷ giúp gì hay không – Ngọc Khốc hỏi

_Không cần, một mình muội làm là được rồi- nói xong nàng liền phi thân đi ngay trong ngày, cũng phát hiện ra đoàn người tuyển tú nữ đã đến gần thị trấn, nàng cẩn thận bịt mặt, phóng đan dược hôn mê vào tất cả đoàn người. Tác dụng của loại đan dược này duy trì đến 2 năm, xem các ngươi như thế nào mới có thể đem Khuê Hoa nhập cung.

_Xong rồi sao- hắc lão mỉm cười khi nhìn thấy nàng đã quay trở lại

_Ân, hắc lão, sao người còn chưa nghỉ ngơi đi a – nàng cẩn thận đứng một bên dìu tay hắc lão bước vào tửu điếm

_Ngươi a, ngươi coi lão già ta là sắp chết hay sao mà lại cẩn thận dặn dò ta như vậy chứ , mà ta còn tưởng nha đầu ngươi không thèm quan tâm đến ta luôn rồi chứ – Hắc lão bĩu môi cốc đầu nàng

_Hắc lão, không được nói gở a, Phi Phi ta luôn quan tâm đến song lão hai người mà – nàng cười cười đưa hắc lão lên phòng – người có muốn ăn gì không, Phi Phi sẽ đi mua cho người

_Thôi được rồi trời tối rồi, lão già ta giờ cũng đi ngủ một chút đa hắc lão phẩy phẩy tay, nàng liền cẩn thận đóng cửa rồi bước về phòng mình, nào ngờ vừa bước vào đã thấy cảnh hắn cùng Ngọc Khốc đang hôn nhau tại trong phòng của nàng

_Thứ lỗi, muội đi nhầm phòng – nàng liền bước ra ngoài

_Không phải, đây là phòng của muội mà , ta và Thiên Kỳ có chuyện đến kiếm muội nên… – Ngọc Khốc bối rồi không biết trả lời khúc sau làm sao cho phải

_Vậy có chuyện gì hai người nói đi – nàng thong thả ngồi xuống ghế

_Bọn ta muốn là trong thời gian này, chúng ta sẽ ghé một số sơn trang, nơi đó có một số vị công tử vốn tài năng xuất chúng hơn người, bọn ta muốn giới thiệu với muội a- Ngọc Khốc mỉm cười nhìn nàng

_Không cần, muội cũng có dự định của riêng muội, hai người không cần lo, nếu không có chuyện gì nữa thì hai người có thể uội nghỉ ngơi một chút được hay không

_Hảo, muội nghỉ ngơi đi – Ngọc Khốc mỉm cười gật gật đầu kéo hắn ra ngoài. Nàng đóng cửa rồi miệng liền phun ra một bụm máu lớn… Bắt ép nàng ra giang hồ để nhìn thấy cảnh này hay sao. Nàng nằm phịch xuống giường, nước mắt lăn dài trên má, ngực nàng đau… thật đau… nàng thật muốn chết để quên mất nỗi đau này.

_Phi nhi, muội ngủ chưa- không hiểu sao hắn đột nhiên mở cửa phòng nàng, nhìn thấy cảnh máu vương trên miệng và áo, hắn không khỏi bàng hoàng

_Đi ra ngoài – nàng lãnh đạm nhìn hắn nhưng hắn lại không nghe mà tới gần nàng , cảm thấy chuyện này, nàng liền mở cửa sổ phi thân đi vội. Mà hắn cũng không đuổi theo nàng nữa.

_Điều tra, là ai đã có khả năng đả thương tam muội – hắn cất lời xong, liền có vài bóng đen từ mái nhà vọt đi. Hắn thật tò mò, tam muội đã trở thành thập vĩ hồ, còn ai có thể kiến tam muội bị thương nặng đến vậy. Chương 4Nàng phi thân đi trong đêm tối, đoán rằng hắn không thể đuổi đến kịp, thân ngồi xuống một mái nhà , mắt ngước nhìn bầu trời đen với muôn ngàn vì sao sáng rực rỡ. Nàng rất thích ngắm sao, nó như giúp nàng giải thoát khỏi nỗi đau kia trong chốc lát. Bàn tay ôm lấy ngực mình, nước mắt vẫn nghẹn ngào rơi từng giọt từng giọt… vì sao kia ơi, vì sao hôm nay các ngươi lại không giúp ta quên đi nỗi đau này mãi mãi.Nàng cứ ngồi yên bất động cho đến hừng đông, nàng mới quay trở về phòng của mình sắp xếp hành trang rồi leo lên xe ngựa trước mọi người rồi thiếp đi trong mệt mỏi._Quái, sau lần đột phá lần này, Phi nhi có vẻ mệt mỏi hơn rất nhiều- hắc lão cẩn thận bắt mạch cho nàng rồi nói_Phải a, tính ra phải khỏe mạnh hơn chứ- Bạch Lão nhíu nhíu mày vuốt râu suy nghĩ, còn hắn thì đã đi chung một xe ngựa khác với Ngọc Khốc. Nàng mỉm cười khi biết song lão đều rất quan tâm đến nàng , nhưng nàng biết bản thân mình có tâm bệnh thật sự khó chữa._Song lão, ta vài ngày là ổn thôi. vì ta không quen đi xe ngựa a- nàng mỉm cười nói dối song lão, hắn tuy ở xe ngựa khác nhưng do ở gần cùng thính l