
nói, lại còn lấy tiền của anh trai điền vào sổ sách, bởi vì chuyện này mà ba mắng anh trai rất nhiều lần.
Không có năng lực thì đừng ngồi vào vị trí cao như vậy.
“Kiều Y, không nên nói lung tung!” Mẹ Kiều giận dữ mắng con gái.
“Mẹ, con nói sai sao? Duy Y không chỉ trở về, hơn nữa vừa rồi đứa bé cô ấy vừa mới ôm đó chính là con cháu nhà họ Kiều.” Kiều Y vốn nóng tính, trước tiên còn muốn giấu mọi người, xem một chút phản ứng của mọi người rồi mới quyết định có nên nói hay không, nhưng vừa nghe thấy Dương Dương ở đây, cô liền như con ngựa đứt cương.
“Con nói cái gì? Đứa bé vừa rồi là của anh trai con sao?” Hai người nhà họ Kiều lập tức bối rối.
Nhất là mẹ Kiều, vẫn mong nhà họ Kiều có cháu nối dõi, nhưng con trai đã ba mươi sáu tuổi vẫn không chịu lấy vợ, lại càng chưa muốn có con. Hiện tại họ có cháu gái, không chỉ kinh ngạc hơn nữa còn vui mừng.
Nếu thật sự là như vậy, vậy tại sao lại không để hai người ở chung một chỗ chứ? Dẫu gì hai đứa cũng là vợ chồng được luật pháp công nhận. Trước kia con trai vẫn luôn thích Duy Y, hiện tại sợ rằng vẫn không phai, nhìn Dương Dương bên cạnh con trai là biết.
Kiều Ngự Diễm cũng bị lời nói này làm cho kinh ngạc, hắn có con từ lúc nào?
“Làm sao nhầm lẫn được? Con còn lén đi xét nghiệm DNA!” Kiều Y nói xong, từ trong túi lấy ra một van bản, lúc ấy Duy Y không nói ba đứa bé là ai, cô liền nghĩ đến anh trai, sau đó mẹ Duy lại uy hiếp như vậy, cô càng hoài nghi hơn nữa, vì vậy ngày hôm sau liền rủ Duy Y ra ngoài, nhân tiện lấy tóc Nicole làm mẫu thử nghiệm.
Hôm nay mới có kết quả, bằng không cô cũng sẽ không đưa Nicole về gặp ba mẹ.
“Là thật, thì ra là thật, nhà họ Kiều có cháu rồi! Ông xem, mau nhìn kết quả kia…….” Mẹ Kiều vô cùng vui mừng, vội đứng cạnh bên ông Kiều để ông nhìn kết quả giám định.
Nhưng Kiều Ngự Diễm đứng một bên không tin, rốt cuộc là người phụ nữ nào không biết sống chết như vậy, dám đem đứa bé đến đây nhận hắn làm ba?
Trong lòng hắn chỉ có “Y Y” , bất luận là người phụ nữa nào, đừng mơ tưởng làm vợ hắn. Hừ, hắn thật muốn xem rốt cuộc Duy Y đó là ai? Có lá gan to như vậy. Mặc dù lúc nghe thấy cái tên “Y Y” này hắn có chút run sợ nhưng hắn không để ý tới cảm giác này.
“Kiều Y , em gọi người tên Y Y đó lại đây, anh muốn gặp cô ấy một chút.”
“Bạn ấy đang ở nhà mình, em sẽ đi tìm cô ấy!” Nói xong, Kiều Y chạy ra khỏi thư phòng, tìm thấy bọn họ đang chơi đùa với Nicole trong vườn.
Khi Kiều Y đưa bọn họ đi ngang qua phòng khách nhìn thấy Dương Dương đang ngồi chờ ở đó, Duy Y không nhớ cô gái này nhưng Dương Dương lườm cô một cái, lại thấy Kiều Y đưa bọn họ vào thư phòng, nghi ngờ trong lòng càng lớn.
Nicole được mẹ ôm vào thư phòng, nhưng khi cô thấy ánh mắt nóng bỏng của mọi người nhìn cô, dù là người có to gan thế nào cũng sẽ sợ, không chỉ Nicole sợ ngay cả Duy Y cũng có chút kinh hãi, cô không hiểu, cô chỉ tới nhà Kiều Y chơi, tại sao người nhà cô ấy lại nhìn cô như vậy?
“Duy Y, đừng sợ, vào đi, không phải bạn nhớ ba mẹ mình sao?”
Duy Y theo Kiều Y đi vào, Ngô Soái đi sau cùng.
Khi vào thư phòng thấy Kiều Ngự Diễm bên trong thì Duy Y sợ ngây người, cô không nghĩ tới lại một lần nữa gặp người đàn ông này.
Bốn mắt nhìn nhau, mắt hai người không rời nhau, giống như bọn họ là nam châm hút liền với nhau.
“Đây là anh trai mình, bạn nhớ không?”
Duy Y không nói lời nào, nhưng tầm mắt của cô vẫn ở trên người Kiều Ngự Diễm.
“Mommy, I’m afraid(Mẹ, con sợ!)” Nicole ôm cổ mẹ, thấy ánh mắt mẹ Kiều giống như muốn ăn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn sắp khóc. Bà nội này thật đáng sợ.
“Đừng sợ, đừng sợ, bảo bối lại bà nội ôm…….” Mẹ Kiều nhích lại gần, đưa tay muốn ôm Nicole nhưng Nicole lại sợ bà.
Thấy vậy Nicole đem cái đầu nhỏ trốn trong ngực mẹ, bàn tay nhỏ bé ôm mê thật chặt. Cô bé nghi không hiểu, nhưng cô hiểu dấu hiệu đưa tay ra đó là muốn ôm cô.
“No, no…….” Nicole sợ đến mức khóc, ôm chặt mẹ.
“Mẹ làm Nicole sợ rồi!” Kiều Y đứng một bên ngăn cản hành động của mẹ, mẹ gấp gáp quá rồi, ánh mắt kia giống như muốn cướp đứa bé đi.
“Cháu tên là Nicole? Tên thật hay, bà nội bế một chút có được không?” Mẹ Kiều đi vòng ra sau lưng Duy Y, bà muốn xem mặt cháu nội.
“Mẹ, con bé không hiểu tiếng trung.”
“À, cái này…….” Mẹ Kiều bị làm khó, bà không nói được tiếng anh.
Nhưng vào lúc này, bởi vì Nicole ồn ào, người lớn không thể nói chuyện với nhau. Trước tiên ba Kiều để Kiều Y ôm đứa bé đi ra ngoài.
Duy Y có chút không yên lòng, dù sao Nicole cũng khóc nhiều như vậy, làm sao cô có thể yên tâm?
Nhưng nhìn người nhà họ Kiều như vậy, giống như có chuyện muốn nói với cô, không thể làm gì khác hơn là để Kiều Y bế Nicole đi chơi. Nicole rời khỏi ngực mẹ liền chạy ra ngoài, cô bé không muốn ở lại chỗ này.
Kiều Ngự Diễm nhìn cô gái trước mắt, lại là cô gái hắn gặp trong nhà hàng, hơn nữa cô còn có con, đứa bé kia rất có thể là con hắn. Nhưng hắn một chút ấn tượng cũng không có.
Kể từ sau ngày gặp cô, trong đầu hắn đều là bóng dáng của cô, hắn không thể tập trung làm việc, không thể suy nghĩ, ngay cả lúc bên cạnh “Y Y” cũng không yên tâm.
“Bây giờ chúng ta nói rõ mọi