Insane
Cô vợ bé nhỏ của tổng giám đốc băng hỏa

Cô vợ bé nhỏ của tổng giám đốc băng hỏa

Tác giả: Ái Ước

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328293

Bình chọn: 9.5.00/10/829 lượt.

ược, sau đó liền gọi người đến cứu.”

“Cái gì? Thì ra thật sự là như vậy?” Mẹ Kiều hoảng sợ không tin nhìn Dương Dương, mà Dương Dương trốn sau lưng Kiều Ngự Diễm.

“Thật sự là em làm sao?” Kiều Ngự Diễm kéo cô gái phía sau lưng mình ra. Chỉ thấy cô ta mặt đầy nước mắt, không khỏi làm người khác đau lòng. Hắn biết cô ta luôn tùy hứng, nhưng không biết cô ta còn trẻ mà tâm địa độc ác như vậy, một đứa bé hơn ba tuổi cũng không bỏ qua, rốt cuộc đứa bé này đắc tội gì với cô.

“Không phải em cố ý. Em chỉ muốn chơi với con bé, không nghĩ tới con bé rơi xuống nước.”

“Em còn nói dối!” Kiều Ngự Diễm lạnh lùng nhìn cô ta.

“Em sợ mọi người mắng em, cho nên mới……” Nói xong, Dương Dương cúi đấu khóc. Chỉ cần cô ta khóc, Kiều Ngự Diễm nhất định sẽ mềm lòng.

“Tôi sẽ đưa đơn lên tòa, tố cáo cô tội mưu sát, cô chờ giấy gọi của tòa đi.” Duy Y lạnh lùng nói xong, trừng mắt nhìn Kiều Ngự Diễm.

Nếu như hắn muốn giải thích gì thì khi hắn bắt bàn tay cô hắn đã hết cơ hội rồi.

Hắn đột nhiên cảm thấy tim thật đau, đau đến nỗi không thể thở được, cô gái trước mắt không them để ý tới hắn.

Duy Y quay về bên cạnh Nicole một tay nhẹ nhàng ôm lấy con bé.

“Mommy, I’m cold(Mẹ, con lạnh )”

Duy Y vừa định cởi áo khoác mặc cho Nicole thì thấy một cái áo vest nhẹ nhàng đưa đến. Nhưng Duy Y không nhận lấy, đem cái áo khoác quý giá vứt sang một bên, xoay người cởi áo khoác của mình đắp cho con gái.

“Bác Kiều, đây là con gái cháu, không phải cháu gái của bác!” Duy Y ôm con gái, lạnh lùng nói với mẹ Kiều, chuyện này là người khác gây nên nhưng nếu nhà họ Kiều có trách nhiệm, nếu như Nicole thật sự là con cháu nhà họ Kiều, không phải cô sẽ mất con gái sao?

Không thể, cô không để con gái trở thành cháu gái nhà họ Kiều, con gái chỉ là của riêng cô.

“Duy Y, sao Nicole không phải là con cháu họ Kiều chứ? Mẹ không nói giúp Dương Dương.” Mẹ Kiều vừa nghe thấy lời Duy Y, cho rằng con bé trách mình không giúp cho nên không muốn con gái nhận nhà họ Kiều, có chút gấp gáp.

Ba Kiều không lên tiếng, lên trước vỗ vai vợ, bày tỏ an ủi. Hiện tại có rất nhiều chuyện ông đã không nhúng tay vào quản lý, tất cả đều là vợ cùng con trai xử lý.

Duy Y không để ý đến mọi người, chỉ là muốn ôm con gái đi. Mẹ nói đúng, không muốn cô qua lại với nhà họ Kiều. Cô không nghe, tại sao lại muốn tới nhà họ Kiều, thiếu chút xíu nữa là cô mất con gái.

“Duy Y, đợi chút, Nicole như vậy sẽ lạnh, vào phòng mình thay quần áo cho con bé đã.”

“Không cần!”

“Bác sĩ sắp đến rồi, con phải để bác sĩ xem một chút đã.”

“Tôi sẽ đưa con bé đi.” Duy Y nói chuyện nhưng chân không ngừng bước về phía chỗ đậu xe. Đem con gái đặt lên sau yên xe, sau đó lái xe đi.

Mẹ Kiều cũng đi theo sau lưng Duy Y, nhưng bà không dám nói lời nào, sợ mình càng nói càng sai. Chỉ là nóng nảy khuyên con trai.

“Kiều Ngự Diễm, con còn không mau đuổi teo? Nếu cháu gái mẹ có chuyện gì, mẹ sẽ không bỏ qua cho con.”

Không phải Kiều Ngự Diễm không muốn đuổi theo mà là trong lòng đau như có ngàn cây kim châm vào, hành động của hắn giống như bị khống chế. Trơ mắt nhìn cô đau lòng rời đi, hắn đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng.

Cảnh tượng như vậy có chút quen thuộc, một nam sinh chở một nữ sinh đi qua trước mặt hắn, sau đó biến mất khỏi tầm mắt hắn. Chuyện này giống như xảy ra nhiều năm rồi…….

“Mẹ không cần phải ép anh trai, con đột nhiên cảm thấy ban đầu không nên đứng về phía anh trai!” Kiều Y nhìn anh trai đang mất hồn nói.

“Cái đứa bé này, sao lại nói như vậy?”

“Vốn dĩ Duy Y đã đủ đáng thương lắm rồi, trước kia bị anh trai ép gả, bị anh trai cường bạo, thậm chí cầm đĩa CD uy hiếp, tất cả mọi chuyện con đều nói với ba nhưng ba không tin. Hiện tại con cảm thấy Duy Y không nên nhớ lại những chuyện không vui đó mới phải. Như vậy cô ấy cũng không cần quay về bên cạnh anh trai.”

“Kiều Y, rốt cuộc anh trai con đối xử với Duy Y thế nào?”

“Không nói nữa, nói xong buồn thêm, con thật sự hối hận vì đã đưa Duy Y về nhà, ít nhất như vậy cô ấy vẫn vu vẻ…….”

Lúc Kiều Ngự Diễm lấy lại tinh thần, Ngô Soái đã bước lên trước hắn lấy xe đạp đuổi theo.

Mà nhà họ Kiều lúc này chỉ có Dương Dương cùng ba người họ Kiều, không ai để ý cô ta, lại không ai quan tâm cả người cô ta ướt sủng, lúc này đang là mùa thu rất dễ bị cảm.

“Cô còn không mau cút đi, về sau còn dám đến nhà tôi, tôi thấy lần nào là đánh lần đấy. Hừ…….” Kiều Y hung hang trừng mắt nhìn Dương Dương một cái, xoay người đi về phòng.

Ba mẹ Kiều cũng không nhìn cô ta, hiện tại việc bọn họ lo lắng hơn chính là cháu gái của mình…….

Kiều Ngự Diễm lên xe hơi tìm kiếm trên đường nhưng không thấy bóng dáng bọn họ. Đi xe đạp không thể đi xa được, gần đây có bệnh viện Bắc Sơn.

Hắn cua xe đi thẳng đến bệnh viện Bắc Sơn.

Lúc gần đến bệnh viện Bắc Sơn hắn nhìn thấy bọn họ, Nicole ngồi đằng sau xe của mẹ mà Ngô Soái đi bên cạnh.

Mặc dù hắn không nhớ quá khứ của hắn với cô nhưng hắn tin hắn đã kết hôn với cô, tin tưởng đó chính là con gái hắn.

“Duy Y, chờ chút đã, chúng ta nói chuyện một chút được không?” Hắn lái xe đi chầm chậm song song với bọn họ.

Duy Y không nói gì