
g ngàn kế làm cho cô mang thai, bây giờ đang ở trước mắt hắn nhưng có tác dụng gì đâu? Hắn mất cô ròng rã bốn năm. Hắn cứ như vậy nghĩ rằng cô đã chết…….Y Y, thật xin lỗi, anh xin lỗi em.
Để cho em một mình chịu đựng tất cả, một mình nuôi con chúng ta lớn như vậy.
Kiều Ngự Diễm muốn đứng lên ôm Nicole nhưng hắn không đứng nổi, trên đùi một chút sức lực cũng không có, lúc nãy ngã bị tảng đá làm xước một vết thương lớn. Bây giờ còn đang chảy máu, ống quần nhuộm máu nhìn mà ghê.
“Này anh, chân anh bị thương, mời anh qua bên này tôi giúp anh băng bó.” Một y tá đi ngang qua nhiệt tình nói.
“Đem đồ tới đây băng bó, tôi muốn nhìn thấy người trong phòng cấp cứu đi ra.” Kiều Ngự Diễm lạnh lùng nói, thái độ như vậy làm cho các y tá sợ, sửng sốt một chút quên mất hành động.
“Còn đứng đó làm gì, không mau đem đồ sang đây?” Giọng nói lạnh lùng thoát ra, hiện tại Kiều Ngự Diễm như con sư tử lên cơn giận, người nào đến gần rất xui xẻo. Mà âm thanh lớn tiếng vừa rồi làm cho Nicole sợ càng khóc to hơn.
Rất nhanh hai y tá đỡ Kiều Ngự Diễm đến ghế dài, sau đó băng bó cho hắn nhưng một tiếng cám ơn hắn cũng không nói. Đúng lúc này cửa phòng cấp cứu mở ra, Duy Y được đẩy ra ngoài.
Kiều Ngự Diễm không để ý tới cái chân vừa được băng bó, khập khễnh đi tới bên cạnh Duy Y, phát hiện ra cô đã tỉnh lại.
” Y Y, em sao rồi?”
“Mommy…….” Nicole cũng muốn đi đến gần nhưng đáng tiếc cô đang được Ngô Soái ôm, chỉ có thể dang hai cánh tay về phía mẹ.
“Nicole, e to mommy(Nicole, tới bên cạnh mẹ)” Duy Y không để ý Kiều Ngự Diễm, tầm mắt dừng lại trên người con gái. Ngô Soái nhanh chóng đến gần “Con gái mình không bị thương chứ?”
“Yên tâm đi, con bé chỉ là rơi xuống đường, xây xát một chút, đã bôi thuốc rồi, sao bạn lại bất tỉnh vậy?”
Bác sĩ đứng một bên giải thích là do sợ hãi, cuộc va chạm đụng tới não cho nên mới ngất đi, hơn nữa phải nằm viện hai ngày để quan sát, chụp x-quang não mới xác định được, nhưng mà bây giờ đã tỉnh lại thì không sao.
Vì lý do an toàn nên việc ở lại bệnh viện hai ngày là tất nhiên.
“Cám ơn bác sĩ!” Ngô Soái vội vàng nói với bác sĩ.
Mà khuôn mặt Kiều Ngự Diễm bi thương, tại sao ba người này mới giống như một nhà? Hắn lại giống như người ngoài.
Duy Y được xếp vào phòng bình thường, Kiều Ngự Diễm lại cứng rắn muốn cô ở phòng riêng lại bị Duy Y cự tuyệt.
Mặc dù cô chưa nhớ chuyện lúc trước, nhưng đối với chuyện vừa rồi hắn tin Dương Dương mà không tin Nicole còn đang canh cánh trong lòng, hơn nữa cô cảm thấy hắn giống cha mẹ hắn , muốn cướp Nicole của cô.
Sau khi nói Ngô Soái đi thông báo cho ba mẹ, Duy Y ôm con gái ngủ trên giường nhưng Kiều Ngự Diễm không có ý muốn rời đi. Vẫn lẳng lặng ngồi bên giường nhìn cô và con gái, làm cho cô cảm thấy rất phiền.
Trước kia không nhớ hắn, càng không biết tại sao mình vừa thấy hắn liền rơi nước mắt, bây giờ biết hắn là chồng mình, cảm giác bị hắn làm phiền lại trỗi dậy.
Lúc này điện thoại vang lên “Hi…….Bill?You are now in the city G?…….I’m not lucky in the hospital, e to see me?Well, I to,d this address…….”
“Có người đến sao?” Kiều Ngự Diễm ngồi một bên hỏi.
“Is daddy?”
“Yes, Is your daddy!” Duy Y nói xong theo bản năng nhìn về phía Kiều Ngự Diễm, muốn xem vẻ mặt hắn như thế nào.
CHƯƠNG 84: LY HÔN ĐI
Lúc vợ chồng Duy Kiến Quốc đến thấy Kiều Ngự Diễm ngồi bên cạnh giường, tức giận đi qua không thèm nhìn đến vết thương băng bó trên đùi hắn.
“Biến, cậu cút cho tôi, đồ không biết xấu hổ vẫn còn dám đến quấy rối Y Y nhà tôi…….”
Kiều Ngự Diễm muốn phản kháng nhưng dù sao cũng là ba mẹ của Duy Y, hắn lại đang bị thương, hắn đau đến nỗi không thể nói được đã bị đẩy ra khỏi cửa. Lúc này cửa cũng bị đóng lại.
“Ba hãy cho con một cơ hội……..” Kiều Ngự Diễm nhớ từ sau khi bọn họ kết hôn, hắn chưa bao giờ kêu bọn họ ba mẹ. Nhớ lại sau hôn lễ tối đó bọn họ liền đi Nhật Bản, lúc quay về mọi chuyện đã thay đổi.
“Ai là ba cậu? Không cần gọi lung tung, tôi không có con trai lớn như vậy!” Ông chỉ lớn hơn hắn mười tuổi mà thôi.
“Nói chuyện với cậu ta làm gì, trực tiếp gọi bảo vệ ra, tránh ảnh hưởng đến bệnh nhân.” Mẹ Duy đi đến bên canh con gái, phát hiện ra Nicole bị hù sợ.
“Ba mẹ, hai người nghe con giải thích, trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, nhưng con thật sự yêu Duy Y…….”
Duy Y trong phòng nghe những lời hắn nói trong lòng cảm thấy ấm áp, rõ ràng không biết giữa cô và hắn xảy ra chuyện gì, nhưng cô theo bản năng cảm động. Mẹ Duy nhìn con gái rung rung nước mắt, đau lòng vô cùng.
Thử nghĩ xem, lúc đầu con gái đáng yêu làm cho bao nhiêu người yêu mến, nhưng bây giờ thì thế nào? Vết thương chồng chất, một bờ vai dựa vào cũng không có, thiếu chút nữa mất mạng, nếu như không phải gả cho nhà họ Kiều, con gái bà sẽ có kết quả như vậy sao?
Cho nên bất luận như thế nào bà cũng không thể để cho hai đứa ở chung một chỗ, dù Kiều Ngự Diễm có tiền nhưng hắn không thể cho con gái bà hạnh phúc, cho nên bà thà để hai đứa như hai người xa lạ…….
“Cậu cút ngay cho tôi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ!” Mẹ Duy tức giận chạy ra cửa mắng, đúng lúc này một y tá chạy